Chương 49.2: Quả thật không phải ta nhạy cảm sao?
Tôn Sắc Vi bừng tỉnh đại ngộ, không nhịn được nói: "Ngài là bậc thiên hoàng quý tộc, ta dám nói không được sao?"
"Ngươi không dám sao?" Ninh Vương hỏi ngược lại.
Tôn Sắc Vi đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, Ninh Vương nếu là một trong những người kia ở quán trà, thì dù hắn là Hoàng đế, nàng cũng dám nói không, "Vương gia hi vọng ta dám hay là không dám?"
"Ngươi dám! ?" Ninh Vương không khỏi trừng mắt.
Tôn Sắc Vi cười đáp: "Nếu như thế, ngài còn hỏi làm gì?"
Ninh Vương tự mình đã làm gì, nói cái gì, chính mình rõ ràng, trong lòng có chút chột dạ, tự nhiên không hi vọng Tôn Sắc Vi mang theo lòng tràn đầy không cam lòng mà gả tiến đến, "Phụ thân ngươi qua đời đã được một năm rồi?"
Tôn Sắc Vi vô ý thức hồi tưởng: "Còn kém mấy ngày nữa."
"Mẹ ngươi đâu?"
Tôn Sắc Vi lại nghĩ ngợi: "Được hai tháng."
Ninh Vương tính toán thời gian, hai tháng sau, ngày sinh tháng đẻ của hai người bọn họ sẽ được đưa lên, chờ hợp ra ngày tốt giờ lành cũng nhanh đến giao thừa, "Đầu xuân năm sau, bản vương sẽ bảo Phụ hoàng hạ chỉ."
Tôn Sắc Vi không khỏi cảm thấy hoảng hốt: "Vương gia không suy nghĩ lại một chút sao?"
"Bản vương cần cân nhắc?" Ninh Vương hoài nghi Tôn Sắc Vi lại muốn gài bẫy hắn, "Ngươi không muốn gả cho bản vương, đúng không?"
Hôn nhân đại sự, hai đời mới có một lần, Tôn Sắc Vi quả thực rất bất an, luôn cảm thấy nàng giờ phút này giống như đang lơ lửng giữa trời, không biết ngày nào sẽ ngã xuống, "Hoàng gia cũng không có chuyện hòa ly."
Ninh Vương cười nói: "Bản vương trừ Vương phi, còn có thể có hai cái Trắc phi, vô số thứ phi, chẳng phải sao?"
"Ngươi ——" Tôn Sắc Vi vươn tay.
Ninh Vương không rõ ràng cho lắm.
"Viết giấy thả vợ!"
Ninh Vương ngậm ý cười, khó được ôn nhu hỏi: "Ngươi xác định?"
Tôn Sắc Vi rùng mình một cái, không khỏi lùi lại hai bước, cách xa hắn một chút. Ninh Vương bật cười, từng bước từng bước kéo nàng lại gần: "Bản vương có thể ăn thịt ngươi sao?"
Tôn Sắc Vi không quen nên không khỏi giãy dụa.
Ninh Vương nhìn xung quanh, lá cây úa vàng che khuất tầm mắt của Linh Khê và những người khác, "Bản vương là cầm thú sao?"
Tôn Sắc Vi không tiện giãy giụa nữa, nhưng hơi thở của hắn phả vào bên tai nàng, lại khiến nàng lòng tràn đầy nóng nảy đến hoảng hốt, "Ngươi... ngươi cứ nói chuyện bình thường là được, xích lại gần như vậy làm gì? Ta không đi đâu mà."
Ninh Vương nắm lấy cánh tay nàng, tay lại càng nắm chặt hơn: "Đáng tiếc, bản vương không còn dám tin ngươi nữa. Bản vương hỏi ngươi, có muốn hay không?"
Tôn Sắc Vi hiểu rõ ý tứ tiềm ẩn của hắn, việc thu hồi lời "Viết giấy thả vợ" tương đương với việc đồng ý, "Ta... ta... ta để ta suy nghĩ thêm đã." Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn dần tắt, nàng bật thốt lên nói: "Hôn nhân đại sự không thể xem như trò đùa. Vương gia ngài cũng phải thận trọng, thận trọng lại thận trọng hơn nữa."
Ninh Vương trong lòng vẫn còn chút không thoải mái: "Áo váy bản vương tặng ngươi đâu? Sao chưa từng thấy ngươi mặc?"
"Ta suốt ngày ở trong phòng bếp, làm bẩn thì rất đáng tiếc."
Ninh Vương nói: "Bẩn thì may bộ mới. Bản vương thiếu ngươi mấy bộ y phục sao?"
Tôn Sắc Vi đời trước sống một mình, quen với tiết kiệm, nghe vậy không khỏi nhíu mày. Ninh Vương buông nàng ra: "Không mặc cũng được." Nói rồi quay người rời đi. Tôn Sắc Vi cuống quýt đuổi theo: "Ngài giận rồi sao?"
Ninh Vương làm như không nghe thấy, sau đó hơn một tháng cũng chưa từng đi tìm Tôn Sắc Vi. Tôn Sắc Vi thậm chí lo lắng Ninh Vương có phải đã hối hận rồi, chê nàng không biết tốt xấu, định tìm Linh Khê hỏi thăm tình hình, thì Linh Khê đến.
Linh Khê không đến một mình, phía sau còn đi theo mấy tiểu nha hoàn, mỗi người trong tay đều bưng lấy áo gấm da lông, dừng lại trước mặt Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi ngơ ngác đứng đó. Gió bấc thổi tuyết bay, Linh Khê thấy lạnh, bèn gọi một tiếng "Sắc Vi tỷ tỷ". Tôn Sắc Vi lấy lại tinh thần vội vàng mời đám tiểu nha hoàn vào nhà.
Đám tiểu nha hoàn vào phòng đặt quần áo xuống, không hề dây dưa dài dòng mà rời đi, chỉ để lại Linh Khê một mình ở Chính Đường chờ Tôn Sắc Vi. Tôn Sắc Vi đến Chính Đường, ánh mắt không khỏi nhìn về phía phòng ngủ, "Cái này... cái này... chuyện này là sao?"
Linh Khê nín cười nói: "Là Gia cho Tôn tỷ tỷ đặt may đó ạ. Gia bảo Tôn tỷ tỷ mỗi ngày một bộ. Đây là mua ở bên ngoài. Tú phường đã có số đo của Tôn tỷ tỷ rồi, Tây Viện tú phường may yếm cho Tôn tỷ tỷ, mấy ngày nữa sẽ đưa tới. Tỷ tỷ về sau cứ yên tâm mà mặc đi."
Tôn Sắc Vi cứng họng, muốn nói gì đó, thì nhìn thấy đám người trong phòng bếp nhỏ ngoài sân đang ôm đầu nhìn về phía bên này, "Bọn họ sẽ nghĩ gì về ta?"
Linh Khê theo ánh mắt của nàng quay đầu nhìn lại, nói: "Gia không nói gì cả. Chắc là đã quên rồi."
"Vậy ta nên giải thích thế nào?" Tôn Sắc Vi lại hỏi.
Linh Khê nghĩ thầm, ngươi không cần giải thích gì cả, cả phủ này ai mà không biết Gia đối đãi với tỷ tỷ đặc biệt thế nào. Nhưng nghĩ đến nàng đôi khi da mặt rất mỏng, bèn nói: "Chuyện có đáng gì đâu. Cứ nói là do được thưởng khoai tây và ngọc mễ. Cũng đâu phải là vật gì tốt."
"Áo choàng màu vàng nhạt, trên đó lông trắng muốt không có một chút tạp chất, mà bảo không phải đồ tốt?" Tôn Sắc Vi thậm chí không dám hỏi đó có phải là bạch hồ hay không.
Linh Khê nói: "Trong khố phòng của Vương gia có rất nhiều. Tỷ tỷ có muốn mau mau đến xem thử không?"
Tôn Sắc Vi nghẹn lời, trong mắt một vị hoàng tử giàu có nhất thiên hạ, những thứ đó quả thực chẳng là gì cả.
Linh Khê lại nói: "Mấy ngày nữa trời tạnh sau tuyết, nếu Vương gia mời tỷ tỷ đi thưởng ngoạn, tỷ tỷ nhớ mang theo chiếc áo choàng mà ngài vừa nói đó nhé."
"Mặc cho hắn ngắm nghía?" Tôn Sắc Vi nhíu mày.
Ninh Vương chỉ là hiếu kỳ nàng khoác áo choàng lên sẽ có dáng vẻ thế nào, "Vương gia chưa từng nói vậy. Chỉ là nếu tỷ tỷ không mặc, Vương gia sẽ hiểu lầm là tỷ tỷ không thích."
Tôn Sắc Vi hiểu rõ, hắn sẽ lại sai người mang đến thôi, "Thật là có tiền không có chỗ tiêu. Ta thay đồ rồi cùng ngươi đi qua đó."
Mắt Linh Khê sáng lên, sau đó nói: "Những thứ này là Triệu tổng quản sai ta mang tới. Vương gia giờ khắc này đang ở hậu hoa viên thưởng tuyết."
"Hắn cũng không thấy lạnh sao?"
"Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ đầu đông đến giờ, trong hậu hoa viên vẫn còn rất nhiều cây lá xanh tươi, còn có cả những đóa cúc chưa rụng, được phủ thêm vài bông tuyết, tạo nên một cảnh tượng đặc biệt, tỷ tỷ có muốn cùng đi xem một chút không?"
Tôn Sắc Vi có chút động lòng, mà giờ vẫn còn sớm so với giờ cơm trưa: "Vậy ta không giữ ngươi nữa."
Linh Khê bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại giúp nàng. Quản sự phòng bếp cùng những người khác cùng nhau đi về phía hắn, nhưng lại sợ Tôn Sắc Vi nghe thấy, nên đều nháy mắt ra hiệu. Linh Khê cười nhìn bọn họ. Tiền cô cô nhỏ giọng hỏi: "Là Vương gia?"
Linh Khê cười không đáp. Tiền cô cô không nhịn được nói: "Quả thật không phải do ta nhạy cảm."
Đám đầu bếp nhìn về phía nàng. Tiền cô cô ra hiệu mọi người theo nàng về phòng bếp nhỏ, sau đó vừa vào phòng đã hỏi, trong phủ có bao giờ lưu lại nữ quyến đâu? Ngay cả khi Đại công chúa ngoài cung thỉnh thoảng đến, Ninh Vương cũng chưa từng ngủ lại.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, sau đó trách cứ Tiền cô cô không nói sớm.
Tiền cô cô nói: "Vương gia chưa vội thì chúng ta gấp làm gì. Huống chi Vương gia chưa từng nói rõ. Chúng ta cứ coi như không biết gì đi. Sắc Vi cô nương dù sao cũng là người có chủ ý."
"Cô cô đừng nói nữa." Tiểu đồ đệ nhìn ra ngoài, Tiền cô cô bước ra, chỉ thấy một bóng lưng đang đi về phía hậu viện.
Ninh Vương nghe thấy tiếng bước chân, tưởng nhầm là Linh Khê và những người khác, nhưng nghe kỹ lại thì chỉ có một người, bước chân rất nhẹ, tò mò quay đầu, những bông tuyết bay múa làm mờ mắt, chỉ thấy một bóng áo vàng. Ninh Vương không khỏi đứng dậy, người con gái áo vàng ngày càng đến gần, rồi dừng lại cách hắn mấy bước. Lớp lông nhung trắng muốt tôn lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, tuyết hoa rơi trên tóc nàng, mất đi vẻ đoan trang ngày thường, mà có thêm một chút hoạt bát đáng yêu, hắn rất quen thuộc, nhưng cũng rất lạ lẫm, lạ lẫm giống như một tiên nữ trong tuyết.
Ninh Vương vô ý thức bước lên nửa bước về phía trước: "Tôn Sắc Vi?"