Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 50: Đây chính là ngươi cầu ta?

Chương 50: Đây chính là ngươi cầu ta?
Tôn Sắc Vi nghi hoặc không hiểu: "Là ta. Thế nào?"
Vẻ hoạt bát đáng yêu biến mất không thấy, Ninh Vương có chút thất vọng, nàng mà không mở miệng thì tốt hơn. Bỗng nhiên thấy môi của nàng so với ngày xưa đỏ hơn, giống như là dùng son phấn, trên tóc còn có mấy chiếc Kim Thoa Bộ Diêu, cả người bỏ đi vẻ nghèo khó lộ ra lộng lẫy, hắn lại không khỏi lộ ra một chút ý cười: "Dạng này rất tốt, giống Vương phi của bản vương. Ngươi mấy bộ bào phục kia về sau cũng đừng mặc vào nữa."
Tôn Sắc Vi không cao hứng, ngay cả mặc quần áo hắn cũng quản: "Ta còn chưa có gả cho ngươi đâu."
"Ta ngày mai liền mời Phụ hoàng hạ chỉ." Ninh Vương hờn dỗi nói.
Tôn Sắc Vi trước đó đã có được lời chắc chắn của hắn, không sợ hắn nuốt lời. Cho dù hắn muốn, Hoàng đế cũng sẽ không tùy theo hắn một ngày một ý kiến: "Vậy ngươi đi đi."
"Ngươi ——" Ninh Vương trừng mắt nhìn nàng, "Thật coi bản vương không dám sao?!" Nói xong liền bỏ đi.
Tôn Sắc Vi vô ý thức kéo lấy ống tay áo của hắn, Ninh Vương thừa cơ dừng lại, quay người lại nói: "Đây chẳng phải là ngươi cầu ta sao?"
Tôn Sắc Vi tức đến bật cười, còn có lý lẽ gì không đây?
Ninh Vương không nói đạo lý, thừa cơ nắm chặt bàn tay mà hắn mơ tưởng đã lâu. Tôn Sắc Vi chưa quen không khỏi giãy giụa, Ninh Vương càng nắm chặt, trừng mắt nhìn nàng. Tôn Sắc Vi lười giãy giụa nữa, đi theo hắn đến đình nghỉ mát.
Ninh Vương đem lò sưởi tay đặt trên bàn đưa cho nàng, ghét bỏ nói: "Trời lạnh như vậy mà cứ thế đi ra ngoài, tay đều lạnh hết cả rồi, ngốc nghếch hay không đấy hả ngươi?"
Tôn Sắc Vi rất muốn tặng hắn một cái liếc mắt, thương nàng thì không thể nói thẳng sao, cứ phải khó chịu như vậy. Đau lòng? Tôn Sắc Vi trong lòng giật mình, đánh giá Ninh Vương, hắn còn biết đau lòng người khác sao? Chắc là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
"Không lạnh à?" Ninh Vương hỏi.
Tôn Sắc Vi nhận lấy, nói lời cảm tạ. Ninh Vương hài lòng, nhấc vạt áo bào ra hiệu nàng ngồi. Tôn Sắc Vi muốn đến ngồi đối diện hắn, nhưng vừa nghĩ đến đống quần áo trong phòng, lại không dám cố ý làm hắn khó chịu. Không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì tới.
Ninh Vương thấy nàng mười phần hiểu chuyện, sát bên hắn ngồi xuống, rót chén trà đưa cho nàng, "Uống cho ấm người."
Tôn Sắc Vi nhận lấy, phát hiện không phải trà xanh mà giống như canh hơn: "Đây là cái gì?"
"Trà thang. Có hạt vừng, nhân hạt đào, mứt các thứ." Ninh Vương nghi hoặc nhìn nàng, "Chưa uống bao giờ sao?"
Tôn Sắc Vi trong trí nhớ hình như có: "Nhà ta ít khi ngồi xuống uống trà. Nhiều thứ như vậy, mua một ít thì người ta không bán, mua nhiều thì một mình ta dùng không hết. Hình như uống qua hai ba lần gì đó. Lâu quá rồi nên cũng quên mất vị của nó."
"Vậy ngươi nếm thử xem có thích không. Bản vương còn có không ít đấy."
Tôn Sắc Vi hiểu rõ ý tứ tiềm ẩn của hắn, thích thì hắn sẽ cho nàng một ít. Nếu Ninh Vương ép buộc nàng, Tôn Sắc Vi có thể cự tuyệt. Nhưng hắn đã nói đến nước này, Tôn Sắc Vi ngược lại thấy không tiện.
Ninh Vương đưa cho nàng một chiếc thìa bằng bạc. Tôn Sắc Vi luôn có cảm giác giống như đang uống trà trái cây của đời trước. Tôn Sắc Vi khuấy một chút, không khỏi nhìn về phía hắn.
"Không thích à?"
Tôn Sắc Vi lại uống một chút, xác định không sai, "Ở đây có cho thêm sữa à?"
Ninh Vương cười nói: "Không hổ là tiểu trù nương của bản vương. Cho thêm một chút mà ngươi cũng nếm ra. Xem kỹ lại xem còn có gì nữa."
Tôn Sắc Vi dùng thìa múc một chút nếm thử, "Nói không ra, nhưng không phải mứt, cũng không phải nhân hạt đào, hạt vừng hay hạt thông gì cả."
"Bột hạt kê." Ninh Vương giải đáp, Tôn Sắc Vi kinh ngạc. Ninh Vương lại nói: "Bản vương chỉ muốn biết ngươi có thích hay không thôi."
Tôn Sắc Vi không khỏi gật đầu, so với trà sữa mà nàng từng uống ở đời trước còn ngon hơn nhiều.
Nói đến trà sữa, đời trước nàng cũng không uống mấy lần, chỉ vì buổi sáng uống một ly, ban đêm đến mười hai giờ cũng không ngủ được. Hôm sau dậy không nổi thì cũng đành, nhưng thân thể mệt mỏi mà đầu óc lại tỉnh táo mới là điểm chết người nhất. Vì không thường đến quán trà sữa nên có lần đồng nghiệp gọi một cốc sữa đóng, nàng không nhìn rõ, còn tưởng là người ta uống bia, vì thế còn bị đồng nghiệp trêu chọc rất nhiều ngày.
"Mứt cũng ngon."
Ninh Vương nói: "Bản vương ngược lại thấy quá ngọt, không bằng ngươi làm."
Tôn Sắc Vi bật cười: "Đồ bán thì dĩ nhiên không thể keo kiệt đường được. Nếu không người ta lại tưởng đồ không ngon. Mà ngâm như thế này cũng không quá ngọt. Mua ở đâu vậy?"
"Quý Phi nương nương cho. Nghe nói là thương hộ Giang Nam mới dâng lên mấy ngày trước."
Tôn Sắc Vi trong đầu hiện lên hai chữ "Hoàng Thương", liền không hỏi nữa, "Ta có rất nhiều y phục rồi, về sau đừng gọi người mua nữa."
Ninh Vương nhíu mày: "Thật sao? Vậy sao bản vương chưa từng thấy ngươi mặc?"
Tôn Sắc Vi không dám nói là mặc không tiện, còn phải mang bao cổ tay: "Từ ngày mai trở đi ta mỗi ngày mặc một bộ, đến tận giao thừa cũng không trùng nhau, được chứ?"
Ninh Vương nghe vậy rất hài lòng, nhưng vẫn giả bộ không tin: "Vậy bản vương rửa mắt mà đợi." Không đợi nàng mở miệng, hắn lại nói: "Uống trà đi."
Tôn Sắc Vi uống trà, nhìn những bông tuyết tùy ý bay múa ngoài đình, đột nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt. Ninh Vương thấy nàng vẻ mặt như đang suy tư điều gì, lại sợ nàng nảy ra ý tưởng kỳ quái nào đó, bèn nói: "Đưa chén cho ta."
Suy nghĩ bị cắt ngang, Tôn Sắc Vi nhất thời không kịp phản ứng, đưa chén ra rồi mới nói: "Uống một chút thôi. Vương gia cũng uống ít thôi. Chắc phòng bếp nhỏ sắp chuẩn bị cơm trưa rồi."
Ninh Vương hỏi: "Ngày giỗ năm thứ năm của lệnh tôn, ngươi định làm thế nào?"
"Còn phải làm gì nữa sao?" Tôn Sắc Vi vô ý thức hỏi lại.
Ninh Vương buồn cười: "Bản vương đang hỏi ngươi đấy."
Trong dân gian có tục lệ mộ mới đắp ba năm bất động, tức là không được lấp đất hay động chạm vào mộ phần, nếu không sẽ không tốt. Trước kia vì điều tra nguyên nhân cái chết của cha nàng mà mộ phần đã bị động rồi, Tôn Sắc Vi không dám quấy rầy ông nữa, định chỉ đốt chút tiền giấy coi như xong.
Ninh Vương thấy nàng khó xử, nhìn ra ngoài đình một chút, "Hôm nay cũng không thích hợp. Hôm khác ta cùng mẫu thân ngươi cùng nhau đi."
"Vậy phải làm những gì?"
Ninh Vương cũng không rõ, hắn tuy từng trải qua chuyện cưới hỏi tang ma, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, lại có Hoàng thượng, Thái tử cùng Lễ bộ, Nội vụ phủ bận rộn, căn bản không cần đến hắn. Hắn hơi đến gần mẹ hắn là Quý phi một chút cũng bị chê là vướng bận.
"Hỏi Triệu Phúc xem." Ninh Vương nhớ tới việc ngày mai hắn phải đến Hình bộ, liền hướng hồ nước gọi: "Di Bạch!"
Tôn Sắc Vi không khỏi hỏi: "Ở đó có Di Bạch à?"
Di Bạch từ phía bên kia hồ chạy tới, đầu đầy tuyết. Tôn Sắc Vi kinh ngạc: "Ngươi đi làm gì ở đấy vậy?"
"Câu cá." Di Bạch không sợ lạnh, Ninh Vương bảo hắn lui ra, hắn trở về tiền viện thấy chán, lại sợ bị Triệu Phúc bắt đi học sổ sách, liền tìm cần câu chạy ra, tự xưng là học người đời Đường "lão chài mặc áo tơi thả cần câu không".
Tôn Sắc Vi quay sang Ninh Vương, trách móc: "Ngươi gọi hắn đi à?" Ninh Vương không vui: "Ngươi nghĩ bản vương là người thế nào?"
Di Bạch từng bị Tôn Sắc Vi hiểu lầm một lần, vội vàng giải thích: "Ta tự ý đi thôi, Vương gia ban đầu không biết đâu ạ. Tôn tỷ tỷ, Vương gia, có gì phân phó ạ?"
Ninh Vương hỏi: "Câu được mấy con rồi?"
Di Bạch câu cá là người tình nguyện mắc câu, căn bản không thả mồi, "Cá ngại lạnh. Đến mai mặt sông đóng băng, cá buồn bực lắm, tiểu nhân đập vỡ băng ra là có thể câu được thôi."
Ninh Vương tức giận nói: "Đến lúc đó còn cần ngươi câu à?" Hắn liếc Di Bạch một cái, "Đi gọi Triệu Phúc đến đây."
Di Bạch không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn đi tìm Triệu Phúc. Tôn Sắc Vi rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng, trên bàn có hai cái chén, "Vương gia biết ta sẽ đến?"
Ninh Vương ngẩn người, sau đó nhìn nàng, nâng chung trà lên: "Bản vương vốn định bảo Di Bạch đi tìm ngươi, chỉ là chưa đợi Di Bạch đi thì ngươi đã tự đến rồi."
Kết hợp với lý do thoái thác của Linh Khê, Tôn Sắc Vi tạm thời tin hắn: "Nhà ta thu dọn xong chưa?"
Ninh Vương lo lắng nàng thu dọn xong sẽ chuyển đi ngay, dù sao vị hôn phu thê không nên ở chung một chỗ, bèn dặn Triệu Phúc cứ từ từ thu dọn. Thực ra cũng là vì sự an toàn của Tôn Sắc Vi. Thái tử tuy chưa từng chính miệng nói với Ninh Vương về việc Hoàng thượng đi tìm con trưởng của An Quốc công là Thị lang bộ Hộ, nhưng Ninh Vương nghe được tin hắn đại náo Ngự Thư Phòng là biết ngay đây là ám chỉ An Quốc công rồi, hắn không thể kết thân với An Quốc Công Phủ.
Tin tức này lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, bách tính chỉ thấy Ninh Vương vẫn hỗn trướng như xưa. Cháu gái của An Quốc công tốt đẹp biết bao, mà hắn lại không biết trân trọng. Như vậy chẳng phải là tát vào mặt cả nhà An Quốc công hay sao. Chỉ là Ninh Vương rất rõ ràng, những lão thần theo tổ phụ hắn đánh thiên hạ năm xưa không ai là đèn đã cạn dầu cả.
Nhân mạch của An Quốc công rất rộng, biết đâu giờ phút này ông ta đã liên hệ với người nhà Tôn gia hoặc nhà ngoại của Tôn Sắc Vi rồi. Ninh Vương không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng An Quốc công rõ ràng không hiền lành bằng Trung Nghĩa hầu, dù không dám động đến Tôn Sắc Vi thì cũng sẽ tìm cách khiến nàng khó chịu.
"Ngươi hỏi Triệu Phúc xem." Ninh Vương sợ nói nhiều quá sẽ lộ tẩy.
Tôn Sắc Vi kiếp trước kiếp này lần đầu tiên có nhà riêng nên rất quan tâm, vừa gặp Triệu Phúc nàng đã hỏi đồ đạc trong nhà đã chuyển đến chưa. Triệu Phúc cười nói: "Sắc Vi cô nương, lúc trước cô nương đâu có nói là mua hai nơi đâu."
Ninh Vương đột nhiên quay sang nhìn nàng. Tôn Sắc Vi không khỏi chớp mắt, nàng quên rồi sao? Ninh Vương không khách khí nói: "Ngươi quên rồi!"
Tôn Sắc Vi suy nghĩ kỹ một chút hình như thật đã quên, "Nơi đó ban đầu là định cho thuê để kiếm tiền mua thức ăn thôi."
Ninh Vương nhíu mày: "Vương phi của bản vương đã nghèo đến mức không có tiền mua thức ăn rồi sao?"
Ninh Vương biết rõ Tôn Sắc Vi có bao nhiêu tiền, hai khu tiểu viện kia đáng giá bao nhiêu, dù Ninh Vương không biết thì Triệu Phúc cũng không thể không biết. Mà Triệu Phúc biết thì Ninh Vương cũng sẽ biết thôi.
Tôn Sắc Vi không dám trả lời: "Ta cũng sợ ở gần người lạ không an toàn."
"Vậy ngươi định cho ai thuê?" Đáy lòng Ninh Vương bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo, "Những cử tử tham gia kỳ thi mùa xuân à? Ngươi còn định ở nhà ven hồ ngắm trăng nữa sao? Tôn Sắc Vi, đừng hòng mơ tưởng!"
Tôn Sắc Vi chột dạ không dám nhìn hắn. Ninh Vương thấy nàng như vậy, liền biết mình đoán đúng, lập tức nổi giận, "Nhà thu dọn xong rồi ngươi cũng đừng hòng dọn ra ngoài."
Tôn Sắc Vi không sợ, "Vậy đến lúc đó ta xuất giá từ đâu?"
"Ngươi ——" Ninh Vương chỉ vào nàng, nhưng lại không thể phản bác, hắn muốn cưới nàng làm Vương phi, chứ không phải thứ phi không được rước kiệu hoa vào cửa, "Bản vương ghi lại đấy, còn nhiều thời gian lắm!"
Triệu Phúc thấy hắn đỏ mặt, cười hòa giải: "Vương gia gọi lão nô đến chỉ vì chuyện này thôi ạ?"
Ninh Vương nhớ tới chuyện chính, hỏi hắn có biết giỗ năm thứ năm thì phải chuẩn bị những gì không.
Triệu Phúc ngẩn người một thoáng, sau đó mới nhớ ra là giỗ năm thứ năm, Tôn Sắc Vi ở nhà mình cũng không cần mặc đồ tang, thậm chí có thể bàn chuyện hôn sự, "Theo ngu kiến của lão nô thì nên làm lớn một chút. Ý chỉ tứ hôn đã ban ra rồi, người ngoài cũng sẽ không xét nét gì đâu, Tôn cô nương đâu cần phải giữ đạo hiếu nữa ạ."
Ninh Vương nhìn Tôn Sắc Vi, bảo nàng quyết định.
Tôn Sắc Vi hỏi: "Ta phải làm gì?"
Triệu Phúc đáp: "Cô nương chuẩn bị chút tiền là được rồi. Lão nô sẽ dẫn người đi mua hương lư, tiền giấy, đầu heo, thịt dê, trái cây... bày đầy trước mộ, xa xa đã thấy, người ta sẽ bàn tán xem nhà ai mà chuẩn bị nhiều đồ như vậy. Cứ một đồn mười, mười đồn trăm thì ai muốn biết đều sẽ biết thôi ạ."
Tôn Sắc Vi ngẫm nghĩ: "Không cần chuẩn bị chiêng trống kèn gì chứ?"
"Không cần. Nhưng pháo thì phải có."
Ninh Vương phất tay với Triệu Phúc, bảo ông ta xuống lập danh sách. Tôn Sắc Vi tế bái cha mẹ, Ninh Vương cũng không trả tiền thay nàng. Điều này khiến Tôn Sắc Vi rất vui, hắn không can thiệp vào mọi chuyện của nàng.
Vào giữa mùa đông, một trận tuyết lớn ập xuống, đến nỗi Di Bạch có đội nón lá cũng không dám chạy ra hồ câu cá. Ngày giỗ năm thứ năm của cha mẹ Tôn Sắc Vi cũng đến.
Hôm đó trời quang mây tạnh, nhưng tuyết vẫn chưa tan hết, đường bị đóng băng, rất dễ trơn trượt. Tôn Sắc Vi cùng với Triệu Phúc và một đám tiểu tử, quản sự của phủ Ninh Vương cùng nhau đi tế bái cha mẹ nàng.
Chu quản sự và Tiểu Toàn Tử giúp nàng đánh xe, trong xe chất đầy đồ tế, Tôn Sắc Vi cùng mọi người đi theo xe. Một đoàn người trùng trùng điệp điệp, còn chưa ra khỏi thành đã bị bách tính kinh thành bàn tán xôn xao.
Mấy ngày trước tuyết lớn, có người chết cóng, Tôn Sắc Vi đến nghĩa địa, thấy có mấy nhà chôn người khóc than, trong lòng cũng buồn bã. Đến khi tế bái, Tôn Sắc Vi nhớ tới tình thương của người cha hiền, mẹ từ trong ký ức của nguyên thân, thứ mà nàng chưa từng được trải nghiệm ở đời trước, nên không khỏi đỏ hoe mắt.
Triệu Phúc cùng những người khác đứng lui ra xa, để nàng một mình bên cạnh cha mẹ. Gió lạnh muốn làm tê cóng tay chân Triệu Phúc, ông mới nhắc nhở Tôn Sắc Vi là nên trở về thôi.
Hôm đó không phải ngày nghỉ, nhưng Ninh Vương lại chẳng đi đâu cả, chỉ ở trong phủ đợi nàng. Thấy Tôn Sắc Vi mắt đỏ hoe, hắn không khỏi đau lòng, đưa tay ôm lấy mặt nàng, "Sao thế này?"
Tôn Sắc Vi giật mình, chú ý đến Triệu Phúc cùng những người khác, liền hỏi: "Làm gì đấy?"
Triệu Phúc lập tức nói: "Lão nô không thấy gì cả, Vương gia cũng không làm gì cả ạ." Sau đó ông ta nháy mắt ra hiệu cho những người khác. Tiểu Toàn Tử đi cùng Tôn Sắc Vi níu lại Chu quản sự, "Có lẽ chúng ta nên xem xem phòng bếp còn bao nhiêu đồ ăn nhỉ?"
Chu quản sự ngẩn người, sau đó gật đầu: "Đúng đúng, cũng không biết đồ ăn trong bếp có đủ hay không." Rồi hắn đi vào trong viện.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa chỉ còn Ninh Vương và Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi trừng mắt nhìn hắn: "Hài lòng chưa?"
Ninh Vương nắm lấy cái lò sưởi tay nhét vào tay nàng: "Tôn cô nương từ khi nào đã trở nên nhát gan thế này?"
"Chuyện này...chuyện này có giống như trước đây đâu?" Nếu như ở đời trước hoặc là ở dân gian, Tôn Sắc Vi đương nhiên không để ý. Nhưng giờ nàng đang ở phủ Ninh Vương, một chút chuyện nhỏ cũng có thể trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà của bách tính. Huống chi ngay đối diện còn có rất nhiều hàng rong, họ còn thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.
Tôn Sắc Vi không muốn sáng hôm sau vừa ra khỏi cửa đã bị người ta nhìn chằm chằm như xem khỉ.
Ninh Vương liếc nhìn đám hàng rong, những người đó vội vàng cúi đầu xuống. Ninh Vương bảo Tôn Sắc Vi tự nhìn: "Ngươi xem, đâu có ai nhìn đâu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất