Chương 51: Ta mù à?
Tôn Sắc Vi thật sự rất muốn hỏi một câu: "Ta mù à?".
Ninh Vương liền ôm nàng như vậy về phủ.
Tôn Sắc Vi không khỏi giãy giụa, Ninh Vương liền thấp giọng dỗ dành: "Nhìn xem đâu." Tôn Sắc Vi đành không dám động đậy. Đến khi người gác cổng đóng đại môn lại, Tôn Sắc Vi mới kịp phản ứng, liền trách: "Ngươi không phải nói là không ai nhìn thấy sao?"
"Đó là chuyện trước kia."
Tôn Sắc Vi tức đến bật cười: "Vương gia thật không nên đi Hình bộ làm gì. Cái kiểu chơi chữ này, nên đi viết sách hoặc là vào Lễ bộ mới phải."
Ninh Vương nhìn về phía sau lưng nàng. Tôn Sắc Vi không hiểu gì cả, liền quay đầu nhìn theo hướng cửa phòng và đám thị vệ trong vương phủ đang tò mò dòm ngó. Mặt nàng đỏ bừng, trừng mắt với Ninh Vương một cái rồi vội vã đi về phía đông viện. Ninh Vương vội nắm lấy cánh tay nàng. Tôn Sắc Vi giận trừng mắt, ý là vẫn chưa xong đấy.
Ninh Vương nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Toàn Tử, Triệu Phúc bọn họ còn chưa giải tán đâu."
Tôn Sắc Vi bỗng nhớ ra những người theo nàng đi làm lễ tròn năm cho cha mẹ vẫn còn ở đông viện, lại trừng Ninh Vương: "Còn không phải tại ngươi cả!"
Ninh Vương cúi đầu cười trộm, kéo tay nàng dẫn vào phòng khách. Bất quá hắn không dám đưa nàng đến phòng ngủ, mà chọn thư phòng. Hắn sai Linh Khê mang trà đến rồi bảo nàng ta lui ra.
Nhìn thấy chỉ có trà mà không có điểm tâm, Ninh Vương đột nhiên cảm thấy nên chuẩn bị thêm chút gì đó. Hắn không cần, chứ không có nghĩa là Tôn Sắc Vi cũng không cần. Cũng may đây là trà thang, Ninh Vương rót cho nàng một chén, bảo nàng uống cho ấm người.
Tôn Sắc Vi đúng lúc lại khát, bận rộn cả buổi cũng thấy đói bụng, bưng lên liền uống một hơi hết cả chén. Ninh Vương vội nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, có ai tranh giành với ngươi đâu."
Tôn Sắc Vi chợt thấy xấu hổ, dè dặt hỏi: "Có phải là có chút trâu già gặm cỏ non không?"
Ninh Vương ngẩn người, theo thói quen định trêu chọc vài câu, nhưng bỗng nhớ đến xuất thân của Tôn Sắc Vi, nàng hỏi vậy chắc là sợ hắn chê nàng thô tục, liền ôn tồn nói: "Nước trà là để người uống, thích uống thế nào thì cứ uống thế ấy. Câu nệ quá hóa ra lại lẫn lộn đầu đuôi."
Tôn Sắc Vi rất đỗi ngạc nhiên.
Ninh Vương nhíu mày: "Không đúng sao?"
"Đúng!" Dù không đúng Tôn Sắc Vi cũng phải nói đúng. Nếu không lẽ nào về già nàng lại phải học theo mấy cô tiểu thư khuê các, rót trà mấy lượt mới nhấp được một ngụm nhỏ xíu. Đừng nói sau này có thể không có thời gian rảnh, mà cho dù có thì nàng cũng chẳng đủ kiên nhẫn.
Ninh Vương thấy nàng vội vàng như vậy thì buồn cười, liền hỏi: "Còn muốn nữa không?"
Tôn Sắc Vi vội gật đầu: "Nghe Đoàn cô nương nói bên cạnh Vương gia có mấy nha hoàn rất am hiểu về trà đạo?"
"Đúng vậy." Ninh Vương không chút do dự đáp.
Tôn Sắc Vi hỏi tiếp: "Vậy sao Vương gia không gọi họ đến hầu hạ?"
"Ở đây có hai người chúng ta, gọi họ đến làm gì?" Ninh Vương tỏ vẻ kỳ lạ, "Lúc này lại không thấy thẹn thùng?"
Tôn Sắc Vi vô thức định nói gì đó, chợt hiểu ra ý tứ của hắn, vừa khó tin vừa bất ngờ, bèn nói: "Ta cứ tưởng Vương gia sẽ thích ngắm các nàng chứ."
Ninh Vương định phản bác, nhưng thấy cánh môi nàng hơi cong lên, liền hiểu ý, cúi đầu hít hà một hơi: "Sao mà chua thế này!"
Tôn Sắc Vi hít hít mũi: "Có đâu?" Nàng chẳng ngửi thấy gì cả. Ngẩng đầu lên thấy Ninh Vương đang cười ranh mãnh, Tôn Sắc Vi liền đứng phắt dậy: "Ngươi mới ghen ấy!"
Ninh Vương thừa cơ kéo nàng vào lòng, khiến Tôn Sắc Vi không dám nhúc nhích. Hắn thấy vô cùng lạ lẫm, con người gan to bằng trời như Tôn cô nương hóa ra cũng có mặt nữ nhi như vậy ư.
Tôn Sắc Vi thì lại muốn trêu chọc hắn, nhưng nàng có biết làm thế nào đâu.
Kiếp trước Tôn Sắc Vi lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, tài ăn nói và nấu nướng thì ngày càng tiến bộ, còn chuyện tình cảm lại ngày càng thụt lùi. Thời còn đi học nàng cũng có vài mối tình vắt vai, nhưng đến tuổi cưới xin thì dù là người quen, đồng nghiệp giới thiệu, hay thậm chí là đồng nghiệp của nàng, hễ nghe tin nàng mồ côi cha mẹ thì y như rằng họ sẽ đối xử với nàng như anh em. Lại có những kẻ lòng dạ khó lường, chỉ muốn tiết kiệm một khoản sính lễ, cưới nàng về làm ôsin, cùng Tôn Sắc Vi qua lại vài ngày, thậm chí chỉ ngồi ăn một bữa cơm là bị nàng nhìn thấu. Tôn Sắc Vi không phải kẻ ngốc, không đời nào chịu chung sống với những loại người đó. Kết quả là đến tận lúc chết nàng vẫn chưa từng có mối quan hệ thân mật nào với người khác phái.
Nếu chỉ là mồm mép trơn tru thì Tôn Sắc Vi có thể nói là đã trải qua trăm trận. Điều đó khiến những người quen biết nàng sau này đều cho rằng nàng đã trải qua vô số mối tình.
Ninh Vương vốn chỉ định trêu chọc nàng, thấy nàng cứng đờ như vậy sợ làm nàng sợ hãi bỏ chạy, bèn vội vàng buông ra, nói: "Trên đời này có bao nhiêu thứ chua, sao Tôn cô nương lại nghĩ ngay đến dấm?"
"Ta..." Tôn Sắc Vi bị hỏi khó, nhất thời quên cả xấu hổ, nói: "Mũi của Vương gia thật là thính, vậy mà có thể ngửi mùi trà thành mùi chua."
Ninh Vương bật cười: "Uống nhanh đi. Trà thang nguội sẽ có mùi lạ đấy."
Trà thanh mà nguội thì uống chẳng ngon, huống chi lại còn thêm đủ thứ vào canh, Tôn Sắc Vi bưng chén lên, cứ thấy nước ở chỗ hắn sao mà ngon thế, bèn hỏi: "Nghe nói có người còn cất nước tuyết đọng trên hoa mai, chẳng lẽ đây cũng là nước đó sao?"
Ninh Vương đáp: "Bản vương đâu có rảnh làm chuyện đó, mấy nha đầu thích trà kia thì có."
"Nước giếng à?"
Ninh Vương khẽ lắc đầu: "Nước suối."
Tôn Sắc Vi kinh ngạc, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh thế này mà còn đi lấy nước suối thì chẳng phải là còn phiền phức hơn cả lấy nước tuyết sao.
Ninh Vương nhịn cười không được, nàng sao mà chẳng biết giấu giếm gì cả vậy: "Lấy trước khi tuyết rơi lớn ấy mà. Nhưng cũng không phải là đi vào tận trong núi sâu đâu, chỉ là ở chân núi phía đông thôi."
Chân núi thì cũng phải ra khỏi thành chứ.
Tôn Sắc Vi nói: "Vậy chẳng phải là ngài cũng tốn công vô ích sao?"
"Ngươi còn uống hay không?" Ninh Vương sợ cứ nói chuyện thế này mãi, Tôn Sắc Vi sẽ coi hắn là một kẻ ăn chơi trác táng. Dù nàng chưa từng nói ra, nhưng chỉ cần nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp nhau, khi nàng tức giận đến nỗi dám chửi cả Hoàng đế cha hắn, cũng đủ biết nàng ghét cay ghét đắng loại người đó.
Tôn Sắc Vi cứ tưởng là Ninh Vương không có ý tứ, bưng chén lên uống cạn rồi tự mình rót thêm một ly nữa.
Ninh Vương liền giữ tay nàng lại, hỏi: "Vậy còn cơm trưa?"
Tôn Sắc Vi đành đặt chén xuống, không nhịn được ngắm nghía cái ấm trà, nói: "Thật ra thì dùng nước suối để pha loại trà này hơi lãng phí."
Ninh Vương chăm chú lắng nghe.
Tôn Sắc Vi nói tiếp: "Nước suối trong núi đun sôi lên rồi uống trực tiếp còn ngon hơn ấy chứ. Uống xong còn có vị ngọt hậu nữa."
"Ngươi uống ra được nước ở đây ngon, hay là lãng phí?" Ninh Vương hỏi, khiến Tôn Sắc Vi nhất thời không biết trả lời sao.
Ninh Vương đứng dậy đi về phía chiếc tủ gỗ lim lớn. Mở ngăn tủ ra, bên trên bày mấy cuốn sách cổ, ở giữa có một ngăn kéo, bên trong đựng trà.
Trước kia Ninh Vương chẳng mấy khi để ý đến chuyện trà, phó mặc cho nha hoàn thu xếp. Từ sau khi Tôn Sắc Vi bị trúng độc, hắn liền cất trà ở thư phòng để tiện trông coi.
Kéo ngăn kéo ra, Ninh Vương lấy ra hai gói giấy, đưa cho Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi không hiểu gì cả. Ninh Vương bèn giải thích, một gói là Bích Loa Xuân, gói còn lại là trà đã được phối trộn sẵn, chỉ cần pha với nước sôi là có ngay trà thang nàng đang uống.
Tôn Sắc Vi chỉ nhận lấy gói trà đã phối sẵn, không muốn lấy Bích Loa Xuân: "Chỗ ta vẫn còn."
"Đoạn đưa cho ngươi?" Ninh Vương giả vờ không vui, nói: "Nàng cho thì ngươi nhận, bản vương cho thì ngươi không muốn, hóa ra bản vương lại không bằng một người ngoài?"
Tôn Sắc Vi vội vàng nhận lấy.
Ninh Vương hài lòng.
Tôn Sắc Vi lại bắt đầu đau đầu: "Nếu cô Tiền hỏi đến thì ta giải thích thế nào đây? Hai gói to như vậy giấu cũng chẳng dễ."
Ninh Vương buồn cười, ai trong phủ này dám bắt nàng giải thích chứ.
Con bé này bình thường thì khôn ranh thế mà giờ lại chẳng thấy đâu, chẳng lẽ không nhận ra dạo này ngay cả Linh Khê cũng chẳng còn lẽo đẽo theo sau nàng nữa, lại còn rất ít khi mở miệng gọi tỷ tỷ rồi hay sao.
Tôn Sắc Vi thật sự không nhận ra điều đó, vội hỏi mọi người xem xưa nay việc làm lễ tròn năm thế nào.
"Ngươi mà mang những thứ khác về thì có lẽ cô Tiền sẽ hỏi. Chứ trà thì không thể nào."
Tôn Sắc Vi không hiểu.
Ninh Vương liền nhắc: "Lan Chỉ!"
Tôn Sắc Vi bừng tỉnh, thì ra là cô Tiền sợ xảy ra chuyện gì, nghi rằng lá trà này cũng có độc.
"Vậy thì đúng là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà."
"Tại ngươi không thấy hôm đó mặt ngươi kinh khủng thế nào đâu, trắng bệch cả ra, mật muốn trào ngược cả lên ấy chứ. Đừng nói là cô Tiền, chỉ sợ đám người làm bếp của ngươi cả đời này cũng không quên được." Ninh Vương đang nói thì nghe thấy tiếng gà trống gáy, liền hỏi: "Gà đâu ra đấy?"
Tôn Sắc Vi ngẩn người, rồi cười đáp: "Mấy hôm trước tuyết lớn, Chu quản sự lo không mua được gà sống nên đã đi chợ mua mấy con trước khi tuyết rơi, đem về nuôi dưới hiên nhà."
Ninh Vương khẽ gật đầu, chợt nhớ ra đã từng đọc trong sách, gà trống gáy là báo hiệu buổi trưa. Tôn Sắc Vi nên đến nhà bếp, nhưng hắn lại chẳng muốn để nàng đi nhanh như vậy, liền hỏi: "Tôn cô nương này, lễ tròn năm cho lệnh tôn lệnh đường có được thuận lợi không?"
Tôn Sắc Vi lại ngẩn người, sao tự dưng lại hỏi đến chuyện này, liền đáp: "Rất thuận lợi. May mà có Triệu tổng quản giúp đỡ."
"Triệu Phúc là người của bản vương."
Tôn Sắc Vi vẫn không hiểu.
"Ngươi có từng nghĩ đến chuyện báo đáp bản vương thế nào không?"
Tôn Sắc Vi vừa tức vừa buồn cười, thì ra là hắn chờ nàng ở đây.
"Vương gia muốn gì cứ nói thẳng ra đi."
Ninh Vương cũng chẳng vòng vo: "Ăn trưa cùng bản vương."
Tôn Sắc Vi nghi ngờ Ninh Vương cố tình gây khó dễ cho nàng: "Vậy còn nhà bếp thì sao?"
"Không có ngươi thì không ai nấu cơm à? Trước kia không có ngươi bản vương cũng đâu có chết đói." Ninh Vương nhìn nàng dò xét, nói: "Có phải bản vương bảo ngươi đút cho bản vương ăn đâu."
Tôn Sắc Vi không khỏi nhìn ra ngoài, thấy không có ai bèn thở phào nhẹ nhõm: "Ban ngày ban mặt mà nói cái gì thế."
"Chà chà!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến hai người giật mình, vội đứng dậy. Quay ra thì thấy Tề Vương đang hiên ngang bước vào, mang theo ánh nắng rực rỡ khiến căn phòng sáng bừng.
Ninh Vương cau mày: "Ngươi đến đây từ lúc nào? Linh Khê đâu?"
"Ta bảo họ lui xuống rồi." Tề Vương ngắm nghía Tôn Sắc Vi một hồi, thấy nàng mặc toàn đồ trắng, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôn Sắc Vi cúi đầu nhìn lại mình: "Bẩm Vương gia, hôm nay là ngày giỗ tròn năm của song thân ta, vừa từ ngoài thành về chưa kịp thay đồ." Rồi quay sang Ninh Vương, nhỏ giọng nói: "Vương gia, hay là ta đi trước nhé?"
Ninh Vương giữ chặt cánh tay nàng: "Hắn cũng đâu phải người ngoài." Đoạn liếc nhìn Tề Vương, hỏi: "Gió nào đưa ngươi đến đây vậy?"
Tề Vương nghe vậy liền biết mình đến không đúng lúc, nhưng vẫn giả vờ không nghe ra, nói: "Cháu ngươi cứ đòi ăn gà nướng, mà trong nhà chỉ có gà mái." Nói đến đây thì lại nhìn Ninh Vương đầy tiếc nuối.
Ninh Vương không tin, nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Chẳng phải Tề vương điện hạ giỏi nhất là việc không báo mà lấy sao?"
Tề Vương đúng là thường làm vậy. Nhưng hắn vừa nghe nói tiểu trù nương đang ở trong phủ đệ của đệ mình thì liền quên cả chuyện gà, vội nói: "Tứ đệ nói nhầm rồi." Rồi mắt nhìn chằm chằm Tôn Sắc Vi, nói: "Cô nương thoát tang cũng coi như là đã hết hiếu, vậy chẳng phải là ta sắp được..."
"Cháu ngươi lại không muốn ăn gà nướng nữa à?" Ninh Vương ngắt lời hắn.
Tề Vương không nhịn được tặc lưỡi, Lão Tứ này càng lớn càng khó chơi: "Cháu ta còn muốn ăn đồ Tôn cô nương làm hơn. Tôn cô nương, hay là..."
"Nằm mơ đi!" Ninh Vương lại ngắt lời hắn, chưa đợi hắn kịp mở miệng đã kéo Tôn Sắc Vi ra khỏi phòng, lớn tiếng gọi: "Linh Khê, mang cho Tề vương điện hạ một con gà. Tề Vương, không tiễn!"
Tề Vương ngớ người, rồi như nhớ ra điều gì, liền cười nói: "Được thôi. Đa tạ Tứ đệ. Tứ đệ, ngươi đừng hối hận đấy!".