Chương 202: Chờ Online, gấp
Đến nhà Liễu Hinh Nguyệt, ba mẹ con Liễu Hinh Nguyệt tất cả đều ngồi vây quanh trước giường Liễu Sơn, trên mặt là chờ đợi cùng lo lắng.
“Lâm Hải, lập tức liền tám giờ, cha em một điểm phản ứng cũng còn không có, em thật khẩn trương thật sợ hãi.” Liễu Hinh Nguyệt gấp đến siết chặt tay Lâm Hải, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
“Không có việc gì, Hinh Nguyệt, chờ một chút, tin tưởng ta.” Lâm Hải sờ sờ mái tóc của Liễu Hinh Nguyệt, mở lời an ủi nói.
“Sơn ca, ngươi nhất định phải tỉnh lại a, Hinh Nguyệt một lát nữa liền muốn đi tham gia trận đấu, ngươi không phải thích nghe nhất là nữ nhi ca hát sao, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta cũng qua hiện trường nghe.” Tống Cần nắm lấy tay Liễu Sơn, tràn đầy sâu sắc kể lể.
Liễu Hinh Tình đã ngồi không yên, không đứng ở trong phòng đi tới đi lui, đi một hồi liền lấy di động ra nhìn nhìn thời gian, trên mặt là hưng phấn lại nôn nóng.
Thời gian một giây lại một giây cực nhanh, mấy người trong phòng lại cảm thấy một ngày bằng một năm, mấy mươi phút ngắn ngủi, thật giống như qua mấy chục năm dài dằng dặc.
“Tám giờ rồi á.” Liễu Hinh Tình hưng phấn gọi một tiếng, Lâm Hải cùng ba mẹ con Liễu Hinh Nguyệt toàn thân chấn động, tất cả đều đem ánh mắt tụ tập tại trên thân Liễu Sơn.
Từng cái ánh mắt lộ ra quang mang hưng phấn chờ đợi, chờ đợi Liễu Sơn tỉnh lại.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
...
Liễu Sơn tựa như đứa trẻ say ngủ, một điểm phản ứng đều không có.
Tống Cần bỗng nhiên hô hấp dồn dập, có chút không bình tĩnh.
“Tiểu Hải, cái này, cái này...” Nước mắt Tống Cần bá cái liền rơi xuống.
Hai người Liễu Hinh Nguyệt cùng Liễu Hinh Tình, như gặp phải trọng kích, trên mặt tất cả đều mang lên biểu lộ nồng đậm thất vọng, nước mắt bên trong vành mắt đã lăn xuống, tuy ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý dĩ nhiên cũng đã hiểu rõ.
Trong lòng Lâm Hải nhất thời dâng lên một cỗ bực bội, sắc mặt cũng biến thành vô cùng khó coi.
“A di, Hinh Nguyệt, các ngươi đừng nóng vội, có lẽ còn cần một chút thời gian, chúng ta chờ một chút đi.” Lâm Hải nói xong, vụt cái đứng dậy, đi đến một căn phòng khác.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Lâm Hải phát tin tức cho Kim Hoa Đồng Tử.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Mười hai giờ đã qua, người vì cái gì còn không thể tỉnh? (phía sau là một cái biểu lộ phẫn nộ)
Kim Hoa Đồng Tử: Đại tiên, lúc trước ta liền cùng ngươi nói, tách ra phục dụng mà nói, có thể tỉnh lại hay không hoàn toàn là dựa vào vận khí. (phía sau là một cái vẻ mặt vô tội)
Thảo, Lâm Hải phiền muộn một trận, lúc trước Kim Hoa Đồng Tử xác thực có nói như vậy, chỉ là khi đó nóng lòng cứu người, thật sự là không có biện pháp khác.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Thế hiện tại còn có biện pháp nào không?
Kim Hoa Đồng Tử: Hiện tại chỉ có thể để ta luyện chế cho Đại tiên một lần nữa, bất quá xác xuất thành công trước đó cũng đã cùng Đại tiên nói qua, không phải thấp bình thường, một loại biện pháp khác, cũng là lại tìm thêm một viên Hoàn Hồn Đan, để ta tiến hành phân giải lần nữa.
Đậu móa, chỉ có thể như thế.
Lâm Hải mở ra quầy giao dịch Thiên Đình.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Cầu mua một khỏa Hoàn Hồn Đan, chờ online, gấp!
Qua hơn nửa ngày, liền một cái người đáp lại đều không có.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Giá cao cầu mua một khỏa Hoàn Hồn Đan, chờ online, gấp gấp gấp!
Vẫn là không có ai đáp lại.
Thảo, đám đậu bỉ này bình thường nói chuyện phiếm đánh cái rắm không phải là thật sống động à, làm sao vừa đến chính sự toàn bộ đều không nổi lên a?
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Giá siêu cao cầu mua một khỏa Hoàn Hồn Đan, người nào có a, thật rất gấp!
Lúc này, rốt cục có người đáp lời, chỉ là nội dung lại làm cho tâm Lâm Hải một trận mát lạnh.
Ngộ Không: Huynh đệ, loại đồ chơi Hoàn Hồn Đan này, rất thưa thớt, bởi vì làm căn bản cũng không có tác dụng gì, cho nên không ai sẽ lưu trong tay.
Thất Tiên Nữ: Đúng vậy a, trừ phi tìm Thái Thượng Lão Quân hiện giờ luyện cho ngươi, ta đoán chừng trên tay người nào đều không có nha.
Lôi Thần: Thế nhưng Thái Thượng Lão Quân cái hàng này, cũng đều biến mất rất lâu, không biết chạy đến chỗ nào lêu lổng rồi.
Nhị Lang Thần: @ Hồng Hài Nhi, Lão Quân có phải đã trốn đi với mẹ ngươi hay không a? (phía sau là một cái biểu lộ bỉ ổi)
Hồng Hài Nhi: @ Nhị Lang Thần, con mẹ ngươi! Đừng có ném loạn cái rắm a!
Nhị Lang Thần: @ Hồng Hài Nhi, mắng ai đây, ngươi cái đồ tạp chủng, điểm phá sự này của nhà ngươi, ai chẳng biết rõ là một dạng gì. (phía sau là một cái biểu lộ khinh bỉ)
Hồng Hài Nhi: @ Nhị Lang Thần, biết rõ mẹ ngươi bức, tin hay không ta phun lửa nướng ngươi. (phía sau là một cái biểu lộ phẫn nộ)
Nhị Lang Thần: Thảo, còn không biết xấu hổ nói, có bản lĩnh ngươi nói coi Tam Muội Chân Hỏa của ngươi là từ đâu tới? Đừng nói cho ta biết, là Ngưu Ma Vương di truyền cho ngươi!
Hồng Hài Nhi: @ Nhị Lang Thần, bà nội ngươi, không phục đi ra đơn đấu!
Nhị Lang Thần: Thảo, đến a, sợ ngươi cái thằng con hoang!
Ngộ Không: Oa cáp cáp a, chơi vui chơi vui, đánh, tranh thủ thời gian đánh đi!
Hồng Hài Nhi trực tiếp ném cái tọa độ đến trong đám.
Hồng Hài Nhi: @ Nhị Lang Thần, ta chờ ngươi!
Trong đám yên tĩnh một chút, đoán chừng tất cả đều bây giờ đều đi nhìn náo nhiệt rồi.
Thảo, Lâm Hải một trận thầm mắng, mẹ nó, thời khắc mấu chốt, một cái cũng không đáng tin cậy!
Lâm Hải chỉ có thể thử tìm Thái Thượng Lão Quân một cái.
Từ trong sổ truyền tin tìm tới Wechat của Thái Thượng Lão Quân, Lâm Hải phát qua tin tức.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Lão Quân, cầu mua một khỏa Hoàn Hồn Đan.
Lâm Hải phát xong, liền đứng chờ tin tức của Lão Quân, kết quả chờ một lần, cũng chờ qua nửa giờ, cũng chưa lấy được tin đáp của Thái Thượng Lão Quân.
Thảo, bán hay không nói một câu a, thật mẹ nó đau trứng a!
Lâm Hải nhìn chằm chằm vào màn hình, một trận tức giận.
“Lâm Hải.” Sau lưng, bỗng nhiên có người gọi mình.
Lâm Hải quay đầu lại, chỉ gặp Liễu Hinh Nguyệt đứng tại phía sau mình, lê hoa đái vũ, hiển nhiên mới rồi đã khóc.
“Hinh Nguyệt, em đừng vội, anh sẽ nghĩ biện pháp.” Lâm Hải vội vàng mở lời an ủi.
“Ừm, không quan hệ, dù sao cha em đã ngủ lâu như vậy, chờ nhiều thêm một chút cũng không có gì.” Liễu Hinh Nguyệt cố gắng giữ nét mặt tươi cười nói nói.
“Lâm Hải, đã chín giờ, em phải tiến đến hiện trường.”
“Anh đưa em đi!”
“Lâm Hải, cha em thích nghe em ca hát nhất, tâm nguyện của ông cũng là để cho em đoạt được quán quân của thi đấu Thanh Ca, cho nên em muốn đưa cha em tới hiện trường nghe em ca hát, nhìn thấy em lấy được quán quân, anh có thể giúp em, đưa cha ta mang tới đó hay không.” Liễu Hinh Nguyệt ngẩng đầu nói nói.
“Thế nhưng là thúc thúc...”
“Em tin tưởng, cha em có thể nghe được tiếng ca của em.” Trong mắt Liễu Hinh Nguyệt phát ra ánh sáng khẩn cầu nói nói.
“Được!” Lâm Hải gật đầu đáp ứng.
Cung văn hóa Công Nhân của thành phố Giang Nam, đã là người đông tấp nập, mọi người hối hả, tụ tập tại cửa ra vào, chờ đợi vào lấy ghế, tràng diện mười phần náo nhiệt hỗn loạn.
Cục Công An thành phố cùng chi đội cảnh sát quan binh võ trang, cơ hồ xuất động toàn bộ, duy trì trật tự tại hiện trường, mấy cái đặc công cầm súng ống vũ trang đầy đủ, cảnh giác đề phòng nhìn bốn phía, bốn chiếc xe cứu hỏa, dừng sát ở hai bên Cung văn hóa, khẩn trương chờ lệnh.
“Mở cửa rồi, mở cửa rồi!” Chín giờ rưỡi, không biết người nào hô một tiếng, cửa lớn của Cung văn hóa Công Nhân từ từ mở ra, mấy nhân viên công tác xuất hiện tại cửa ra vào.
Đám người lập tức chen chúc mà tới, hướng phía bên trong xông vào.
“Mọi người xếp thành hàng, không được chen chúc, có thứ tự vào trong.” Mấy nhân viên công tác vội vàng ngăn chặn cửa xét vé, đem đám người ngăn lại.
Mọi người lúc này mới kiềm chế lại tâm tình kích động hưng phấn, nhao nhao móc ra phiếu, theo thứ tự tiến vào.
“C-K-Í-T..T...T!” Cách đó không xa, một cỗ Porsche Cayenne cùng một chiếc BMW 730li dừng lại.
Xe sang trọng xuất hiện, lập tức gây nên chú ý của đám người chờ đợi xét vé, nhao nhao hiếu kỳ quay đầu hướng bên này nhìn tới.
Cửa xe mở ra, một cái nam tử trẻ tuổi cùng một đại hán đầu trọc phân biệt từ hai xe bước xuống.
Sau đó một màn khiến cho mọi người trợn mắt hốc mồm xuất hiện.
Chỉ thấy gã đại hán đầu trọc đánh lái cốp sau xe, vậy mà từ bên trong cầm ra một chiếc cáng cứu thương đuộc gấp gọn.
Mà người nam tử trẻ tuổi kia lại từ ghế sau xe bế ra một nam tử trung niên, đặt tới trên cáng cứu thương.
Hai người một trước một sau, đem cáng cứu thương nâng lên, hướng phía cửa vào đi đến.
“Thúc thúc, đi, chúng ta đi xem thi đấu Thanh Ca!”
Trang 102# 2