Chương 25: Vô Đề
Dương Quang vui vẻ khoa tay múa chân, miệng ngọt như phết mật, đặc biệt là cánh tay mập mạp làm hình trái tim về phía Biên Duyên, khiến người lớn trẻ nhỏ xung quanh đều bật cười.
Dương Húc thấy Dương Quang vui như vậy, trong mắt cũng đầy ý cười, bánh nhân thịt, lúc đó nhất định sẽ có cả phần của cậu bé.
Nghĩ đến mùi thơm đồ ăn dì Biên làm, Dương Húc lập tức cảm thấy bánh nhân thịt trong tay càng khó ăn hơn, bánh nhân thịt một tinh hạch một cái ăn thực sự chỉ có mùi của tiền.
“Xùy, vừa nhìn đã biết là đám nhà quê đến từ ngoài thành, trông thật nghèo khó.” Lúc mấy nhóc con đang nghĩ đến vị ngon của đồ ăn, một tiếng cười khẩy không hay ho vang lên sau lưng.
“Cậu nói ai là đám nhà quê?” Dương Húc nghe thấy mày nhướng lên, bàn tay nhỏ vỗ lên bàn tức giận nhìn đứa trẻ nói chuyện.
“Tôi nói mấy người đấy, đứng ở đây ô nhiễm không khí, cái loại bánh nhân thịt thối tha một tinh hạch một cái cũng chỉ có đám nghèo khó mấy người mới ăn.” Người nói chuyện là một tiểu thiếu gia khoảng mười tuổi mặc vest tóc vuốt bóng lộn, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, khóe miệng cong lên đầy chê bai, vừa nhìn đã biết là loại người được người nhà chiều quen không được giáo dục tử tế.
“Bạn nhỏ, cháu nói đồ bọn cô ăn là thịt thối, người ăn loại thịt thối đứng ở đây ô nhiểm không khí?” Biên Duyên híp mắt kéo tay Dương Húc an ủi xong cười như không cười nhìn tiểu thiếu gia kia.
“Tiểu thiếu gia, lão gia đã chuẩn bị cho cậu đồ chơi mới trong tiệm rồi, chúng ta đi thôi.” Lúc Biên Duyên hỏi câu này, quản gia luôn đứng bên cạnh tiểu thiếu gia cười không nói chuyện vội vàng chen lời, người phụ nữ đối diện nói như vậy ông ta lập tức nhận được không ít ánh mắt không thân thiện từ xung quanh.
“Cút sang bên cạnh đứng đi, lời bản thiếu gia còn chưa nói hết, một đám nhà…”
Tiểu thiếu gia còn chưa nói hết quản gia vội vàng tiến lên bịt miệng cậu ta bế dậy bước nhanh, hôm nay tiểu thiếu gia ra ngoài kiên quyết không cho mang theo bảo tiêu, chốc nữa chọc vào tiến hóa giả tính tình không tốt, ông ta lo lắng hai người sẽ không về nổi biệt thự, vì vậy chỉ có thể mạo hiểm ôm người đi.
“Ha, một đứng trẻ nào có dám nói ra lời như vậy, chỉ sợ là người lớn trong nhà nói quá nhiều, nó từng nghe thấy mới nhớ, người nhà họ Lộ này thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.”
Một lớn một nhỏ trốn mất, tiến hóa giả vừa rồi bị một câu của tiểu thiếu gia làm tức giận phẫn nộ nói.
“Nhà họ Lộ phất lên nhờ tiến hóa giả, bây giờ lại âm thầm chê bai tiến hóa giả chúng ta, đúng là vong ân phụ nghĩa.”
“Tiệm nhà họ Lộ sau này toàn bộ bị cho vào danh sách đen, chị em về nhớ nói chuyện người nhà họ Lô chê chúng ta ô nhiễm không khí với mọi người.
“Để người nhà họ Lộ biết rằng, tiến hóa giả chúng ta không phải là người bọn họ thích thế nào thì thế ấy.”
Biên Duyên an ủi Dương Húc xong nghe thấy tiếng thảo luận đầy tức giận của người xung quanh.
Nhà họ Lộ ở thành tây hình như được viết qua, bởi vì đại thiếu gia thực sự của nhà họ Lộ lúc bắt đầu tận thế không hề chết mà mai phục trong bóng tối chuẩn bị báo thù hai mẹ con mẹ kế, bởi vì mạng của hắn ta được Vân Tô cứu vì vậy cuối cùng có thể nói hắn ta là thủ hạ đắc lực của Vân Tô.
Người vừa rồi chắc là con của mẹ kế của hắn ta, một đứa trẻ quá kiêu ngạo vì gia tộc, không để ai vào mắt, cuối cùng bởi vì sỉ nhục giết chết con của một tiến hóa giả, sau đó bị cha của người chết lên kế hoạch vứt vào miệng thú.
Miêu tả của tác giả về tiểu thiếu gia ở trong truyện thực sự ít ỏi, nhưng chỉ với vài câu nói có thể nhìn ra tiểu thiếu gia chết không hề oan uổng, dù sao thì cậu ta không chỉ hại chết một đứa trẻ như vậy.
Chỉ là đáng tiếc cho đứa trẻ đó, nếu như thực sự biết thời gian xảy ra chuyện này, cô cũng muốn làm gì đó, nhưng tác giả không hề miêu tả nhiều về chuyện đó, chỉ viết đứa trẻ chết rất thảm thương.
“Em Biên, nơi đây và bên Nhất Nhai có rất nhiều tiệm biến dị động thực vật đều do nhà họ Lộ mở, sản nghiệp của nhà họ Lộ lớn, tiểu thiếu gia này vô cùng ngang ngược, sau này đừng để ý đến nó, cứ coi như là gió thoảng qua tai thôi, tránh sau này bọn họ đến cửa gây phiền phức.” Nghe tiếng thảo luận xung quanh, Thu Ca cười khổ nói một câu, trong tận thế, đây không phải lần đầu tiên cô ấy nghe thấy lời như vậy, mẹ con Biên Duyên không quen thuộc nơi đây, chọc phải nhà họ Lộ sẽ tạo thành phiền phức cho bọn họ.
“Em biết rồi, chị Thu Ca.” Biên Duyên nghe xong, đôi mắt màu cam mang ý cười, cô không phải là người không nhìn rõ tình thế đã xúc động làm bừa, huống hồ người lập tức gặp phiền phức không phải cô, có thể chọc cho tập thể tiến hóa giả tức giận, tiểu thiếu gia đó cũng rất ra trò.