Chương 24: Vô Đề
Lấy số ngồi đợi, Biên Duyên nhìn lướt qua số bên trên rồi mới đưa mấy người Thu Ca chọn chỗ dưới cùng ngồi xuống.
Lúc đợi bởi vì có người ngồi cùng nên không hề dài, đại khái khoảng hai mươi phút sau, lúc số Biên Duyên cầm được gọi, cô nói với Thu Ca một tiếng rồi đứng dậy đi về phía phòng tương ứng.
Trong phòng có một chiếc ghế cao, cô ngồi lên xong thì đặt túi lên quầy: “Xin chào, tôi muốn đổi hai viên tinh hạch cấp ba.”
“Được, nhưng mà gần đây từ khu một bắt đầu chính thức sử dụng chính sách điểm tín dụng, thông dụng toàn khô, làm sớm sẽ được tặng điểm, khách hàng có muốn tìm hiểu không.” Nhân viên đứng quầy ngồi bên trong mỉm cười lễ phép hỏi.
“Không cần, tôi muốn đổi hai viên tinh hạch cấp ba cảm ơn.” Biên Duyên nhìn khuôn mặt tươi cười của nhân viên đứng quầy, cô từ chối thẳng, bây giờ cô chỉ cần tinh hạch, điểm tín dụng không cần thiết với cô.
“Được, khách hàng đợi chút, tôi chuẩn bị cho ngài.” Nhân viên đứng quầy nghe xong thì đưa một khay từ trong quầy ra.
“Làm phiền rồi.” Biên Duyên đổ hai trăm viên tinh hạch cấp hai vào khay, sau đó đẩy vào trong.
“Khách hàng khách sáo quá, ngài đợi chút.” Nhân viên đứng quầy cầm khay sau đó đặt lên thiết bị, qua một tiếng vang, số lượng hai trăm viên tinh hạch cấp hai hiển thị trên màn hình.
“Đây là hai viên tinh hạch cấp ba ngài cần đổi, của ngài đây.” Nhân viên đưa quầy cho tinh hạch vào túi rồi đưa ra.
“Cảm ơn.” Biên Duyên nhìn tinh hạch hình chóp hoàn toàn khác với tinh hạch cấp một hai, sau khi cầm lấy thì cho tinh hạch vào trong túi đeo eo, rồi mới cảm ơn nhân viên đứng quầy rời khỏi phòng kín.
Mà cô không hề hay biết rằng, phía sau tấm kính quầy, một người đàn ông mặc vest đeo kính gọng vàng, dung mạo anh tuấn đang ngồi ở đó quan sát tất cả bên ngoài.
Người đứng bên cạnh người đàn ông là trưởng tiệm đổi tinh hạch này, trưởng tiệm ôm hộp đựng đầy tinh hạch đứng bên cạnh người đàn ông không dám phát ra một tiếng thở, quả đầu hói đang nhìn người đàn ông vuốt ve chiếc nhẫn bên ngón tay trái, mồ hôi bắt đầu túa ta.
Người đàn ông ngồi ở đó không phát ra một tiếng nào, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười như có như không, dưới tấm kính phản quang, đôi mắt phượng thu hút nguy hiểm híp lại thành một đường, đáy mắt sóng cuộn biển trào.
Trưởng tiệm nhìn thấy xong tim đập thịch một cái, sáu quầy đổi bên ngoài cũng không biết ông chủ nhìn thấy ai, đã rất lâu ông ấy chưa từng thấy anh tức giận như vậy.
Việc xảy ra bên trong quầy Biên Duyên không hề hay biết, cô lúc này đang cùng Thu Ca đưa đám trẻ vui vẻ đi dạo cửa hàng.
Tiệm bán đồ chơi, tiệm bán đồ dùng học tập, tiệm bán quần áo trẻ em, tiệm thực vật biến dị, bọn họ dạo hết một lượt các cửa tiệm khác nhau.
Sau khi đi dạo mệt rồi, bọn họ gọi một phần đồ ăn, ngồi trên ghế dài bên ngoài tiệm vui vẻ đếm lại đồ hôm nay mua được.
“Đồ trong thành phố đắt thật.”Nhìn đồ chơi trong tay đám trẻ, mặc dù Thu Ca nói xót tiền nhưng thấy bọn trẻ chơi vui như vậy cũng bảo đáng, chỉ là vẫn không nhịn được cảm thán một câu.
“Nhưng đám trẻ rất thích, hơn nữa chị nói đắt còn mua nhiều như vậy.” Biên Duyên trêu chọc một câu, nhìn khối rubik không ngừng chuyển động trong tay An An, trong mắt đều là ý cười, khối rubik mấy tệ một cái trước tận thế sau khi tận thế tận hai mươi viên tinh hạch cấp một một cái, là lương một ngày của một người bình thường ở khu bình dân, Thu Ca hôm nay cũng có thể nói là liều mạng, mua cho mỗi người trong nhà một món đồ dùng.
“Đây chính là ý nghĩa của việc đi dạo.” Thu Ca nghe xong cũng cười, hôm nay bọn họ đều rất hào phóng, nhưng mà cô ấy rất vui, dù sao sau tận thế cô ấy chưa từng vui vẻ đi dạo như vậy với bạn.
“Đây còn chưa đắt bằng giá ở Nhất Nhai, nếu thực sự đến Nhất Nhai, vậy còn kinh hơn.” Uống một ngụm nước hoa quả lẫn vị lạ, Biên Duyên cười cảm thán một câu, một cốc nước ép quả biến dị chưa được xử lý quả nhiều lại bán tận một tinh hạch.
“Bánh nhân thịt không ngon bằng dì Biên làm.” Bạn nhỏ Dương Quang cắn một miếng bánh nhân thịt chê bai. Gần đây cậu bé đã ăn quen đồ ăn dì Biên làm, đồ bán bên ngoài và đồ mẹ, bà làm cậu bé đều cảm thấy không ngon. Chỉ là Dương Quang không phải cậu bé kén chọn đồ ăn, cho dù đồ ăn có khó ăn hơn nữa, cậu bé cũng không tìm lý do không ăn hay vứt đi, cũng giống như bánh nhân thịt, mồm thì nói không ngon nhưng vẫn cau mày ăn từng miếng từng miếng vào bụng, bởi vì cậu bé biết được tinh hạch kiếm không dễ dàng.
“Được, nếu bạn nhỏ Dương Quang của chúng ta đã nể mặt dì như vậy, lần sau dì Biên sẽ làm bánh nhân thịt cho cháu.” Biên Duyên cười nâng tay xoa đầu Dương Quang, bạn nhỏ càng ngày càng biết nói chuyện.
“Thật sao, dì Biên tốt quá, yêu dì Biên, bắn trái tim cho dì Biên.”