Chương "
: "Gia gia, ngài phân xử đúng sai xem?"
Thái tử hiện tại của Tề Quốc, Khương Vô Hoa, thật ra là thứ tử của quốc quân Tề Quốc, ở tại Trường Lạc cung.
Mà trên y, còn có một người ca ca, cũng chính là trưởng hoàng tử, tên là Khương Vô Lượng.
Hứa Phóng đương nhiên đã đắc tội với Thái tử, nhưng lại không phải Khương Vô Hoa, mà là Thái tử đã bị phế, Khương Vô Lượng.
Năm đó, y mắng trời mắng đất, đâu chỉ mắng một Tụ Bảo Thương Hội, ngay cả Thái tử lúc đó, y cũng đã từng mắng.
Đối với phế thái tử Khương Vô Lượng, Hứa Phóng đương nhiên không cần hỏi lại nhận tội thế nào, y có nhiều danh mục có thể nhận.
Nhưng y vẫn cụp mí mắt xuống, hỏi: "Nhận tội nào?"
Khương Vọng trả lời: "Khi đó ngươi mắng cái gì tàn nhẫn nhất, thì nhận tội đó?
*. „Ta biết rồi!" Hứa Phóng nói.
Khương Vọng nhìn y nói: "Sau khi ngươi rời đi, khách sạn này sẽ đóng cửa.
Ngoài ta và Trọng Huyền Thắng, không ai thấy được ngươi"
Hứa Phóng đương nhiên hiểu được ý trong lời này.
Mười tám năm, từ tự giận tự ghét mình, đến tuyệt vọng, lại đến sinh ra một chút hi vọng trong tuyệt vọng, rồi lại bị chôn vùi. Lặp đi lặp lại, sống không bằng chết... Có đôi khi y cũng quên mất y đang chờ cái gì.
Y vô cùng rõ ràng dựa vào chính mình thì không báo được thù. Nhưng cho dù làm một vũ khí, dù là chỉ làm một dụng cụ phế vật bị lợi dụng, ai có thể dùng được y đây?
Sau khi nghe thấy Thanh Thạch cung, y lại nhìn thấy sắc trời!
Dường như trong bóng tối bát ngát dài dằng dặc, bỗng có một cánh tay duỗi đến, giật xuống màn đêm.
Nhưng...
Hứa Phóng dùng giọng nói khàn khàn như cái giường xê dịch chậm chạp trên mặt đất, mà nói: "Năm đó ta mắng Tụ Bảo Thương Hội, mặc dù có lão nhi Khánh Hi dẫn đường, nhưng quả thật xuất phát từ tấm lòng ngay thẳng.."
Từ đầu đến cuối, y chưa từng nâng mắt lên, như không dám nhìn người khác.
"Ngươi nói.." Y hỏi: "Bọn họ còn đang trách ta sao?"
Khánh Hi là minh chủ của Tứ Hải Thương Minh.
Tụ Bảo Thương Hội là người đến sau, trong quá trình theo đuổi Tứ Hải Thương Minh cũng không ngay thẳng gì. Đương nhiên, điều này cũng không phải nói hiện tại bọn họ đã ngay thẳng đường hoàng nhưng tóm lại, xét về mặt ngoài, bọn họ đã làm rất khả.
Năm đó Hứa Phóng mắng Tụ Bảo Thương Hội, cũng bởi vì biết được chút chuyện dơ bẩn trong đó.
Mà những chuyện này đều do Khánh Hi vô tình hay cố ý tiết lộ cho y, cũng thật là sự thật.
Sở dĩ nói đến Khánh Hi, Hứa Phóng cũng oán hận như thế, thực tế là bởi vì, năm đó y mắng Tụ Bảo Thương Hội, tuy là công bằng, nhưng trên thực tế đã làm binh sĩ xông vào trận địa, giúp Tứ Hải Thương Minh.
Nhưng sau đó, khi Tụ Bảo Thương Hội trả thù Hứa Phóng, từ đầu đến cuối Tứ Hải Thương Minh luôn giữ im lặng không lên tiếng. Chuyện này quả thực không phải thứ có thể dễ dàng cho qua.
"Bọn họ" mà Hứa Phóng hỏi trong câu "Bọn họ còn đang trách ta sao?"
đương nhiên là người nhà bị Tụ Bảo Thương Hội trả thù đến chết do bị y liên lụy...
Y đã không còn ai để hỏi, mà chỉ có thể hỏi thiếu niên trước mắt này, cho dù hắn lạ lẫm như thế.
Nhưng Khương Vọng không có cách nào trả lời vấn đề này.
Hắn không có tư cách để Hứa Phóng đi tha thứ cho bất cứ kẻ nào, hắn cũng không có tư cách thay mặt bất cứ kẻ nào tha thứ cho Hứa Phóng.
Cuối cùng hắn chỉ nói: "Ngươi làm việc đó xuất phát từ tấm lòng ngay thẳng, ta biết chuyện này, Trọng Huyền Thắng cũng biết. Nhưng có lẽ, vĩnh viễn chỉ có chúng ta biết"
"Như vậy à" Hứa Phóng nhẹ gật đầu, không lộ vẻ gì khác.
"Cảm ơn" Y nói.
Cảm ơn cái gì? Cảm ơn ta không lừa ngươi? Cám ơn chúng ta đang trả thù Tụ Bảo Thương Hội, đồng thời, thuận tiện báo thù giúp ngươi?
Khương Vọng suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nhìn Hứa Phóng thật sâu, rồi quay người rời khỏi nơi này.
Bác Vọng Hầu phủ.
Trọng Huyền Tuân không mang gì đi, chỉ khoác cái áo, đi Tắc Hạ Học Cung một cách phóng khoáng, như không có chút để ý gì với chuyện bên trong gia tộc.
Nhưng Trọng Huyền Tuân vừa đi, Trọng Huyền Thắng đã vào ở, quấn lấy lão gia tử cả ngày.
Hắn ta cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, đương nhiên không ai trong Bác Vọng Hầu phủ dám xì mặt cho hắn ta xem.
Tất cả cháu của lão Hầu gia Trọng Huyền Vân Ba đều tự ở bên ngoài.
Đời cháu cũng chỉ có hai người Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng có tư cách vào ở đây.
Trọng Huyền Tuân đi, Trọng Huyền Thắng chính là Thiếu chủ nơi đây.
Đến ngày thứ hai sau Trung thu, sáng sớm lần lượt có người đến thỉnh an lão Hầu gia.
Tóm lại, vào thời điểm ngày tết, những đường gia thúc bá gì đó muốn tới phủ một chuyến. Phần lớn cũng chỉ bỏ lễ vật xuống, nói hai câu rồi đi.
Đời phụ thân Trọng Huyền Thắng có bốn thân huynh đệ. Phụ thân hắn, Trọng Huyền Phù Đồ xếp hạng thứ hai. Phụ thân Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Minh Quang là lão đại. Lão tam đã qua đời từ lâu, lão tứ nhậm chức ở vùng đất bên ngoài, mà không ở thành Lâm Truy.
Trọng Huyền Trử Lương là đường huynh đệ với đám người Trọng Huyền Minh Quang, Trọng Huyền Phù Đô.
Giữa trưa, sau khi dùng cơm xong, người một nhà ngồi chung với nhau, uống trà.
Trọng Huyền Thắng liền cười đùa mời lão gia tử đi biệt viện Hà Sơn của hắn ta, ngắm thắng cảnh Phong Hà Tịnh Văn một chút.
Lão gia tử chỉ cười, mặc cho Trọng Huyền Thắng nói dông dài ở đó, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý.
"Không phải ta nói ngươi, Tiểu Thắng. Lần này ngươi làm hơi quá rồi" Một âm thanh chợt nói rằng: "Bình thường lão gia tử thương ca ca ngươi nhất, sao ngươi lại nhẫn tâm đẩy hắn tới Tắc Hạ Học Cung một năm?"
Người có thể sử dụng loại giọng điệu này phê bình Trọng Huyền Thắng ở thời điểm này, đương nhiên chỉ có phụ thân của Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Minh Quang.
Người này có cái tên rất mạnh mẽ, cũng có một bộ túi da tốt. Nếu không sao ông ta có thể sinh ra đứa con trai anh tuấn như Trọng Huyền Tuân.
Người đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng sắc mặt vẫn cứ hồng hào, giống như tuổi bốn mươi. Xem chừng còn trẻ tuổi hơn nhiều so với đường đệ Trọng Huyền Trử Lương đã ngoài năm mươi của ông ta, đương nhiên trên thực lực thì kém xa tít tắp.
Trọng Huyền Thắng nghe thấy chỉ cười: "Bá phụ, lời này của ngài thật không đúng rồi. Ta tặng cơ hội tốt như vậy cho Tuân ca, là hi sinh vì tương lai của Trọng Huyền gia chúng ta, ngài làm trưởng bối không bồi thường ta thì thôi, sao lại nói ngược là ta quá đáng?"
Hắn ta quay đầu nhìn Trọng Huyền Minh Quang: "Nếu ngài là cảm thấy chuyện này gọi là chịu thiệt, thì nghĩ biện pháp đưa ta vào Tắc Hạ Học Cung được chứ? Để ta ở đó hai năm!"
Trọng Huyền Minh Quang nghẹn lời, ông ta nào có bản lĩnh này?
Làm trưởng tử đích mạch của Hầu phủ, nếu ông ta là người hữu dụng, vị trí Hầu gia đã không đến phiên Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng tranh giành.
Trọng Huyền Thắng cũng chẳng phải là kẻ dễ buông tha, hắn ta lại quay qua lão gia tử: "Gia gia, ngài phân xử đúng sai xem?"