Chương 556: Không muốn thấy màu máu
Năm nay, Trọng Huyền Vân Ba đã một trăm lẻ năm tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng tỉnh thần vẫn còn rất tốt.
Ông ta chỉ nhìn Trọng Huyền Minh Quang một cái: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng đi"
Trọng Huyền Minh Quang hậm hực im miệng.
Đây cũng là nguyên nhân ông ta không muốn ở Hầu phủ. Ở bên ngoài, nói thế nào thì ông ta cũng là lão gia, tới đâu cũng là khách quý, nhưng ở Bác Vọng Hầu phủ, ông ta hơn sáu mươi tuổi mà động một chút lại bị dạy dỗ như cháu trai.
Lão gia tử đã nói chuyện rồi, Trọng Huyền Thắng lại không tiện tiếp tục đuổi đánh tới cùng, chỉ lặp lại đề tài lúc trước: "Phong Hà Tịnh Vẫn, trời cao một màu. Thắng cảnh như thế rất hiếm có, một năm chỉ có một lần này, gia gia thật sự không xem một lần sao?"
Lão gia tử giơ tay lên: "Lão phu chinh chiến cả đời, giờ già rồi, lại không muốn thấy màu máu"
Đây chính là lời cự tuyệt rõ ràng.
Trọng Huyền Thắng ra vẻ thở dài: "Tôn nhi còn mời không ít bạn tốt, đều rất ngưỡng mộ uy danh của ngài, muốn nghe chút chuyện xưa uy phong của ngài đây!"
Lão gia tử chỉ cười.
Trái lại, Trọng Huyền Minh Quang lại ngóc đầu lên, lạnh giọng nói khẽ:
"Tiểu Thắng chớ kéo cờ Bác Vọng Hầu phủ lung tung ở bên ngoài, nghe nói ngày hôm trước, ngươi lấy danh nghĩa của Bác Vọng Hầu phủ mở tiệc đãi khách ở Hồng Tụ Chiêu phải không? Làm vậy thì còn ra thể thống gì? Lão gia tử lớn tuổi, không chịu được giày vò đâu"
Nghe lời ấy, đôi mày bạc của Trọng Huyền Vân Ba liền nhảy lên.
Xem trình độ nói chuyện này đi!
Trọng Huyền Thắng quả thực yêu chết bá phụ này.
Đương nhiên gương mặt hắn ta lại lộ vẻ rất tức giận: "Ta mời mấy người bạn ngắm cảnh, sao lại gọi là kéo cờ Hầu phủ lung tung rồi? Nếu bá phụ có ý kiến, không bằng ngài đi hỗ trợ chủ trì xem sao? Nhìn thử xem ta có ra thể thống gì không!"
Lời này rất giống lời nói nhảm.
Trọng Huyền Minh Quang suy nghĩ, bây giờ Trọng Huyền Tuân không ở đây. Trong thế hệ trẻ tuổi chỉ có Trọng Huyền Thắng có thể đại diện cho Bác Vọng Hầu phủ. Quả thực ông ta nên giúp nhi tử theo dõi Trọng Huyền Thắng sát sao, tránh cho tên mập mạp này mượn cơ hội phát triển, uy hiếp đến vị trí người thừa kế của nhi tử.
Nhớ tới những chuyện này, ông ta liền cố ý lộ ra dáng vẻ rất đắn đo, thuận nước đẩy thuyền nói: "Bá phụ không phải có ý kiến với ngươi, nhưng dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ, bên ngoài có vài người... Ai, không nhắc đến thì hơn.
Như vậy đi, bá phụ bớt chút thời gian, tới biệt phủ Hà Sơn của ngươi ngồi một lát, kiểm định cho ngươi một chút!"
"Khụ" Lúc này, lão gia tử khụ một tiếng: "Tiểu bối tụ họp, ngươi đi làm cái gì?
Trọng Huyền Thắng liền bày ra vẻ mặt xem kịch vui nhìn Trọng Huyền Minh Quang.
Dù sao Trọng Huyền Minh Quang cũng là người sáu mươi mấy tuổi, cho dù là cha ruột của mình, nhưng động một chút lại răn dạy ông ta, ngoài mặt ông ta cũng không nhịn được.
Cho nên, ông ta cứng miệng nói: "Ta cũng hiểu cảnh đời, hiện tại những gì người trẻ tuổi tiêu xài, đùa nghịch đều là thứ ta chơi dư năm đó. Sao ta không chủ trì được?"
Nhắc tới Trọng Huyền Minh Quang, năm đó ông ta quả thật là lãnh tụ trong bụi hoa, đội trưởng trên sàn phong nguyệt.
Nói một câu những gì người trẻ tuổi chơi hiện tại, đều là thứ ông ta chơi dư lại, cũng không có gì không ổn.
Thấy ông ta nói như vậy, Trọng Huyền lão gia tử thầm thở dài trong lòng, không nói thêm lời nào nữa.
Chỉ điểm một câu đã là hết lòng, nói thêm nữa thì một bát nước này không giữ thăng bằng được rồi, lại vô duyên vô cớ bị tôn nhi oán trách.
Cả đời này, ông đã nhìn quen sóng gió, làm sao không biết gần đây Trọng Huyền Thắng chắc chắn sẽ có động tác?
Hôm nay nếu ông đi biệt phủ Hà Sơn, rất có thể sẽ phải chống lưng cho Trọng Huyền Thắng, cho nên ông không chịu đi. Trong cuộc cạnh tranh giữa hai cháu trai ruột, cho dù trong lòng ông hướng về ai, đều nhất định không có khả năng đích thân kết thúc.
Trái lại, kẻ ngu Trọng Huyền Minh Quang này, cao tuổi rồi mà đều sống trên người nữ nhân, không nhìn rõ nổi cả chuyện này, còn vội vàng xông đến biệt phủ Hà Sơn.
Khuyên ông ta vài câu, ông ta còn tưởng rằng cha mình chèn ép.
Thấy lão gia tử không có hứng thú, thế là Trọng Huyền Thắng đứng dậy cáo từ, dẫn Trọng Huyền Minh Quang đi về phía biệt phủ Hà Sơn.
Dùng một từ để hình dung con người Trọng Huyền Minh Quang chính là "Đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng"
Chỉ qua một sự kiện là có thể thấy được manh mối.
Năm đó ông ta làm trưởng tử đích mạch của Trọng Huyền gia, lại sinh ra trưởng tôn. Ông ta tự cho rằng mình chắc chắn là Bác Vọng Hầu đời sau, đắc chí vừa lòng đặt tên cho nhi tử, lấy một chữ "Tôn" trong duy ngã độc tôn.
Nếu trong gia đình bình thường thì cũng thôi, nhiều lắm là hùng tâm tráng chí đôi chút, nhưng Trọng Huyền gia là nhà ai?
Đó là thế gia hàng đầu của Tề Quốc.
Nói không chút kiêng kỵ, Trọng Huyền gia có thực lực xung kích "Duy ngã độc tôn" ! Chuyện này khiến hoàng thất Đại Tề nghĩ thế nào?
Vẫn là lão gia tử Trọng Huyền Vân Ba ra mặt, đích thân đổi thành chữ "Tuân:
T Quốc chỉ có thể có một người độc tôn, đó chính là quốc chủ Khương thị.
Chữ "Tuân" này nói rõ rằng con cháu Trọng Huyền gia muốn làm người tùy tùng đi theo người chí tôn kia.
Đây là một loại tự ăn năn và khuyên bảo.
Đáng tiếc, Trọng Huyền Minh Quang luôn không hiểu được. Vì chuyện lão gia tử nhà mình ép buộc đổi tên con của ông ta, ông ta còn ầm ĩ khó chịu thật lâu.
Người nhận lời mời của Trọng Huyền Thắng không chỉ có Trọng Huyền Minh Quang.
Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, Cao Triết, Yến Phủ, những người này đương nhiên không cần phải nói. Ngay cả Phó Mâu của Tứ Hải Thương Minh, cũng nhận được thiệp mời.
"Tên mập mạp này ức hiếp ta quá đáng!"
Trong Tứ Hải Lâu, Phó Mâu giận dữ vứt thiệp mời này trên đất.
Là một trong mười hai chấp sự nhất đẳng của Tứ Hải Thương Minh, bị Trọng Huyền Thắng cắt một lỗ tai là sỉ nhục suốt đời ông ta.
Nhưng sau chiến tranh, thế lực Trọng Huyền gia lại bành trướng, Trọng Huyền Trử Lương đã thành Định Viễn Hầu, ông ta lại không dám biểu lộ oán hận.
Ông ta thấy, Trọng Huyền Thắng mời ông ta đi biệt phủ Hà Sơn ngắm cảnh, rõ ràng chính là vì nhục nhã ông ta.
Lúc này, một bàn tay đầy nếp nhăn xuất hiện, nhặt tấm thiệp mời này từ dưới đất lên.
Đây là một người trông vô cùng già yếu.
Ông ta hơi cong lưng, mặt mũi tràn đầy khe rãnh, bên trong nếp nhăn dày đặc, còn có chấm lốm đốm của người già.
Dường như ông ta xoay người rất gian nan, đứng dậy cũng thế.
Phó Mâu lại cuống quít nghênh đón: "Minh chủ, sao ngài lại tới rồi?"
Người này chính là minh chủ của Tứ Hải Thương Minh, Khánh Hi.