Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 106: Thụ Bút, Ngọc Hành, Phi Lai

Chương 106: Thụ Bút, Ngọc Hành, Phi Lai


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoàng A Trạm làm như không nghe thấy, ôm bả vai Lăng Hà, bắt đầu trò chuyện về kế hoạch phản kích của hắn ta.
Lăng Hà tính tình chất phác, mặc dù chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với hắn ta nhưng cũng sẽ không khinh bỉ.
Triệu công tử thật đúng là không có biện pháp gì để trị vị sư huynh khóa trước này, da mặt quá dày, đâm không rách.
Người tổ chức bữa tiệc lần này là Lê Kiếm Thu, hắn ta mời Khương Vọng, cũng nói là có thể mang vài người bạn đi cùng.
Địa điểm là ở Tố Hoài trai, cách trang trí của tiệm này cao cấp hơn Vọng Nguyệt lầu một chút, có điều là dùng thức ăn chay là món chính, mấy tên ăn miếng thịt to uống bát rượu lớn như đám Khương Vọng tất nhiên sẽ ít khi ăn uống ở đây.
Đi vào trong phòng chỉ thấy Lê Kiếm Thu đang ngồi một mình.
Tất cả mọi người đều đã quen biết, cũng không khách sáo quá nhiều, trực tiếp gọi món ăn đến.
Đỗ Dã Hổ là tên không ưa đồ chay nhất, nhất là mấy thứ gọi là “thần kỹ” chế biến ra những món chay có vị gà quay, vị thịt bò... hắn ta đều khịt mũi coi thường. Hắn ta cho rằng nếu tốn nhiều công sức như vậy, tại sao không đi ăn gà nướng, ăn thịt bò luôn? Triệu Nhữ Thành nói hai chữ “phong cách” để hình dung, sau đó cũng không tranh luận vô ích với hắn ta nữa.
Cũng may bây giờ Đỗ Dã Hổ không có mặt, những người khác không phải chịu đựng tật xấu của hắn ta.
Trong bữa tiệc, Hoàng A Trạm kể một truyền thuyết ít ai biết đến.
Nghe nói sau khi Lâm Chính Nhân trở lại Vọng Giang thành thì đắc ý vô cùng, tự tuyên dương mình trước mặt mọi người ở bữa tiệc tẩy trần là mình vô địch Tam Thành Luận Đạo, thành Tam Sơn và thành Phong Lâm không có ai là đối thủ của hắn. Chúc Duy Ngã vừa về Đạo viện không lâu, nghe được việc này bèn xách thương xuống thuyền, xuôi dòng sông Lục Liễu, đi đến Vọng Giang thành rồi.
Cũng đã giao đấu rồi.
Khương Vọng nghi ngờ nói: “Nhìn biểu hiện của Lâm Chính Nhân ở Tam Thành Luận Đạo, hắn không phải người có tính cách như vậy, có lẽ sẽ không nói những lời kia đâu!”
Lê Kiếm Thu lại cười ha ha một tiếng: “Chúc sư huynh chỉ tùy tiện mượn cớ đi đánh hắn thôi, cần gì biết hắn nói hay không! Đã truyền tới đây, vậy coi như là hắn nói rồi.”
Hắn qua lại nhiều với Chúc Duy Ngã, tất nhiên sẽ hiểu hắn ta là người như nào.
Mặc dù Khương Vọng chỉ gặp Chúc Duy Ngã một lần nhưng cũng cảm thấy lời của Lê Kiếm Thu rất đúng với phong cách của Chúc Duy Ngã.
“Có khí phách!”
“Lợi hại!”
“Đại sư huynh uy vũ!”
“Được rồi, người ta không có ở đây, các đệ có vỗ nát bét mông ngựa thì huynh ấy cũng không nghe thấy đâu!” Lê Kiếm Thu khoát khoát tay, đi thẳng vào vấn đề chính: “Gần đây hung thú ở thành Tam Sơn lại bắt đầu nổi dậy kịch liệt. Hôm qua thành chủ của họ đã treo thưởng mời cao thủ, giúp họ tiêu diệt toàn bộ hung thú. Đây là hành động có quy mô lớn nhất của thành Tam Sơn mấy năm gần đây, ta chuẩn bị tổ chức một đội đi qua đó. Thế nào, các đệ muốn đi cùng ta không?”
Khương Vọng cũng có nghe nói thành Tam Sơn treo thưởng nhiệm vụ, có điều tại sao nhiệm vụ này không được đưa lên Bảng Đạo Huân, mà là do thành Tam Sơn tự mình tuyên bố với tất cả mọi người.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó không có giấy xác nhận của Trang đình.
Đương nhiên, ban thưởng cũng không lấy từ Trang đình. Nghe nói thành chủ thành Tam Sơn đã móc sạch phủ khố, cho nên ban thưởng sẽ phong phú hơn so với nhiệm vụ cùng cấp trên Bảng Đạo Huân.
“Đều là ban thưởng vật dụng thực tế, ví dụ như pháp khí, bí thuật, Đạo Nguyên thạch.” Lê Kiếm Thu nói thêm.
Dù ban thưởng vật dụng thực tế sẽ không thuận tiện bằng thưởng đạo huân, nhưng cũng chính là bởi vì không tiện tính toán cho nên giá trị thường thường cũng cao hơn ban thưởng bằng đạo huân.
“Thứ cho ta nói thẳng, Lê sư huynh!” Khương Vọng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiệm vụ này cần phối hợp tổ đội, sao huynh không mang đội ngũ của mình đi? Nhất là khi phần thưởng của nó rất tốt!”
Phần nhiều đệ tử Đạo viện thường xuyên làm nhiệm vụ, đều có tổ đội cố định. Như Trương Lâm Xuyên, Vương Trường Tường đều có, họ cũng là nhân vật quan trọng trong đội của mình.
Chờ sau khi đám người Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành đều đặt nền móng, họ cũng sẽ tập trung cùng một chỗ để đi hoàn thành các nhiệm vụ, chứ không giống như bây giờ, phần lớn thời gian đều phân tán ra, đi theo các tổ đội khác lăn lộn.
Duy chỉ có Lê Kiếm Thu là dường như luôn luôn độc lai độc vãng.
Lê Kiếm Thu mấp máy môi, nói: “Họ đều chết hết rồi, chỉ còn ta.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều không biết nên nói cái gì cho phải. Tuy nói người tu hành đều coi nhẹ việc sinh ly tử biệt. Nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể thờ ơ?
Hoàng A Trạm gượng cười hai tiếng, cố gắng làm bầu không khí bình thường trở lại: “Vậy... tổ đội của sư huynh cũng thật không may!”
Lăng Hà kéo hắn một chút, chủ động nói: “Lê sư huynh, nhiệm vụ này không có trên Bảng Đạo Huân, bởi vậy cũng không có phân cấp bậc. Nhưng nhìn phần thưởng thì có thể thấy độ khó chắc chắn sẽ không thấp hơn Thất phẩm. Thực sự mà nói, thực lực của bọn đệ đều không đủ, sợ rằng sẽ làm vướng chân huynh!”
“Thực ra độ khó tổng thể của nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ hung thú lần này hẳn là lục phẩm.” Nét mặt Lê Kiếm Thu không có gì khác lạ, tiếp tục nói: “Nhưng các đệ phải biết, thành Tam Sơn có tên như vậy là vì ở trong thành có ba ngọn núi: Thụ Bút, Ngọc Hành, Phi Lai. Ba ngọn núi này hùng vĩ hiểm trở, đều là những ngọn núi nổi tiếng.thành Tam Sơn có tên như vậy là bắt nguồn từ chúng, nhưng đồng thời nó cũng là lý do hung thú hoành hành ở thành Tam Sơn vực.”
“Đó là hang ổ của hung thú à?” Khương Vọng hỏi.
Lê Kiếm Thu gật đầu: “Ở trong đó, hai năm trước Thụ Bút phong đã bị tiêu diệt toàn bộ, sau hai năm, chắc hẳn thành Tam Sơn đã dự trữ đầy đủ lực lượng, lần này mục tiêu họ muốn tiêu diệt là Ngọc Hành phong. Nhưng chúng ta không đi Ngọc Hành phong, chúng ta đi Thụ Bút phong.”
“Chẳng phải Thụ Bút phong đã...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất