Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 105: Mưa gió sắp nổi lên

Chương 105: Mưa gió sắp nổi lên


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời còn chưa dứt, lão bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi gần chết: “Đại trưởng lão, xin...”
Hình như có gió lạnh thổi qua.
Một cái áo bào đen rũ xuống đất, phía dưới, áo bào chỉ còn lại một đống bột xương.
Lão đã chết rồi.
“Quả thực là đáng chết.” Bộ xương khô tiếp tục nói: “Bạch Cốt Đạo lưu truyền đến nay rất khó khăn, công pháp không trọn vẹn. Minh Chúc chính là bảo vật của giáo ta, ẩn dấu truyền thừa, có thể giúp ta một chút sức lực, bù lại công pháp bị mất. Nhưng các ngươi lại vô dụng như thế này, bỗng dưng bỏ lỡ mất!”
Lúc này, Bạch Cốt sứ giả mới lên tiếng: “Ta nhớ rồi, Thánh nữ nói là đã bố trí hậu chiêu!”
Diệu Ngọc cười một tiếng quyến rũ: “Có sứ giả ra tay trước mới có hậu chiêu của người ta chứ. Nhưng mà đã qua vài ngày rồi, người của ta cũng đều không có tin tức cũng không biết là bị Ngụy Khứ Tật giết chưa, hay là bị mấy con chó mèo hoang dã ăn rồi!”
Bạch Cốt sứ giả cười nói: “Ra tay trước cái gì, sao ta không biết?”
“Được rồi.” Bộ xương khô trên Bạch Cốt toạ nói: “Ngụy Khứ Tật đã dùng Minh Chúc làm mồi nhử, tức là lão đã biết Bạch Cốt Đạo chúng ta giẫm lên mặt lão. Nhưng lão cũng không hiểu rõ ý nghĩa của Minh Chúc đối với chúng ta là như thế nào. Lão giết đủ người thì sẽ không để ý tới Minh Chúc nữa. Ta muốn các ngươi đào sâu ba thước, tìm xem Minh Chúc rơi vào tay kẻ nào!”
“Tuân lệnh.” Cả đám đều cúi đầu.
“Còn nữa, ta mới làm chút chuyện ở Vân Quốc, các ngươi làm việc khiêm tốn một chút!” Đại trưởng lão nói xong bộ xương khô kia lập tức tan ra thành từng mảnh, xương trắng rơi lả tả ngay trên ghế.
Diệu Ngọc vung tay một cái, đám người trong động tản đi, chỉ còn mỗi nàng ta và Bạch Cốt sứ giả.
Bạch Cốt sứ giả khẽ nói trước: “Tam trưởng lão lấy thân làm vật dẫn, ngưng tụ hư ảnh cho Quỷ Môn Quan. Chẳng lẽ chỉ là để cho lão đi Vân quốc thể hiện uy phong thôi à?”
“Ai nói là không phải?” Diệu Ngọc nhíu mày: “Hình như bây giờ Đại trưởng lão cũng không chú ý tìm kiếm Đạo tử nữa!”
“Ha ha ha ha!” Bạch Cốt sứ giả chắp tay mà đi: “Đạo tử không ở đây, lão sẽ nắm quyền ngang Thánh chủ, Đạo tử xuất hiện, lão sẽ chỉ là đại trưởng lão mà thôi. Ngươi nói lão sẽ chọn cái nào?”
...
Mỗi lần tới Thuật viện xong, Khương Vọng đều có chút không yên lòng.
Đúng thế, hắn còn chưa xây nền móng xong. Cho dù giáo viên giảng ba hoa chích choè cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể diễn luyện ở trong lòng. Không giải toả được cơn khát, cũng chẳng thể lý giải sâu xa hơn.
So sánh với các học sinh khác, Khương Vọng lại càng muốn đi học hơn. Nghe các lão tiên sinh giải thích lý lẽ của đại đạo, điển tịch của thánh nhân khiến hắn thích thú.
Nhưng hắn cũng không dám không đến những khóa học ở Thuật viện, nhất là lớp này lại là lớp của Tiêu mặt sắt.
Không ai nhớ rõ tên khai sinh của Tiêu mặt sắt là gì, mặc dù tu vi chỉ là Thông Thiên cảnh Thất phẩm, nhưng trình độ khống chế các đạo thuật căn bản của lão rất thuần thục.
Còn chưa vào lớp, Khương Vọng cũng có chút hốt hoảng nhưng vẫn ngồi trên bồ đoàn.
Hắn vẫn còn nhớ trận khiêu chiến phúc địa tối hôm qua, nhưng làm thế nào cũng không phân tích ra được nhiều chi tiết hơn.
Bởi vì ngay từ khi chiến đấu, ngay cả kiếm hắn cũng còn chưa kịp rút đã bị một mũi tên hạ gục.
Hắn từ Thanh Ngọc đàn rớt xuống Quang Thiên đàn xếp hạng thứ hai mươi lăm, mỗi tháng sinh công lại trừ một trăm điểm, chỉ có một ngàn sáu trăm năm mươi điểm. Trước đó thôi diễn Tứ Linh Luyện Thể quyết còn được thêm một trăm chín mươi điểm là tổng cộng có một ngàn tám trăm bốn mươi điểm công.
Bên ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh, trong Bảng Đạo Huân hắn còn thừa lại bốn trăm đạo huân. Đây chính là toàn bộ tài sản tu hành của Khương Vọng.
Tuy rằng Triệu Nhữ Thành sẽ không dùng Khai Mạch đan của Đạo viện để khai mạch, nhưng hắn ta cũng vẫn đổi một viên, có lẽ là để che giấu điều gì đó, hắn không muốn nói tỉ mỉ nên Khương Vọng cũng không có hỏi.
Theo như lời nói của thằng nhóc thích bốc phét này, hắn ta sẽ dùng Khai Mạch đan siêu cấp vô địch hoàn mỹ nhất để khai mạch. Đáng tiếc hắn ta cũng chỉ có một viên, không có cách nào chia cho Khương An An.
Khương Vọng bèn hỏi hắn, loại Khai Mạch đan “siêu cấp vô địch hoàn mỹ nhất” này cần khoảng bao nhiêu điểm đạo huân để đổi.
Triệu Nhữ Thành cũng không nói giá cụ thể, chỉ là vỗ vỗ bờ vai của Khương Vọng, nói hắn phải cố gắng hơn.
Tóm lại, muốn nuôi muội muội, thật sự là nặng gánh đường xa.
Suy tư một lát, Tiêu mặt sắt đã đi đến bục giảng.
Khương Vọng nhanh chóng tỉnh táo lại, làm ra bộ dáng nghiêm túc chăm chỉ nghe giảng.
“Có một số người, không nên cảm thấy mình có chút thành tích nhỏ mà đã vểnh đuôi lên trời. Con đường tu hành rất dài, người trẻ tuổi thì phải biết nhìn xa trông rộng!” Tiêu mặt sắt tằng hắng một cái: “Được rồi, sau đây chúng ta nói một chút về ứng dụng cụ thể của Thạch Phu thuật trong chiến đấu...”
Khương Vọng hơi hồi hộp một chút, nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình lại bị chĩa mũi nhọn vào. Nhưng hắn không dám có biểu hiện gì, lại càng nghiêm túc hơn.
Tan lớp, Tiêu mặt sắt vừa đi, Hoàng A Trạm bèn đi từ trong chỗ khuất ra.
“A a a, cái tên mặt mũi khó ưa này! Lão nhằm vào ngươi như thế mà ngươi còn có thể nhịn được sao? Đêm nay đi đập cửa sổ của lão không?”
Nhìn thấy Hoàng A Trạm, Khương Vọng thoáng chốc đã hiểu tại sao mình lại bị chĩa mũi nhọn vào. Thật là tai bay vạ gió.
Ngày bình thường hay qua lại với Hoàng A Trạm, bị Tiêu mặt sắt ghi nhớ cùng.
“Muốn đi thì tự ngươi đi đi!” Khương Vọng đương nhiên sẽ không giả điên cùng hắn.
“Ta nói cho ngươi biết, kế hoạch lần này của ta rất kín đáo...”
“Ngừng!” Khương Vọng cắt lời khi Hoàng A Trạm còn đang thao thao bất tuyệt, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đã hẹn Lê Kiếm Thu sư huynh đi ăn cơm, ngươi có đi cùng không?”
“Hừ, ngươi không tin ta à! Ta nói cho ngươi biết, lần trước là ta uống say, nếu không, chỉ bằng Tiêu thiết...” Hoàng A Trạm thấy Khương Vọng xoay người rời đi, vội vàng đuổi theo: “Ta đi.”
Triệu Nhữ Thành quăng một câu ba lăng nhăng: “Mọi người chia đều tiền cơm đấy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất