Chương 137: “Hiện tại… Nương đã vĩnh viễn không thể nào vượt qua lão”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Chúc Duy Ngã sắp phải đi Quốc Đạo Viện, trận này Ngụy Nghiễm giết nhiều bàng môn tà đạo như vậy, hẳn là cũng sắp thăng quan." Thẩm Nam Thất xoay xoay ly rượu của mình, híp mắt nói: "Ta không phải cũng sắp rồi sao?"
Lời này khó mà nói.
"Nếu để ta nói thì ngay lúc này, thực lực của sư huynh cũng là hạng ba đạo viện đó!"
Nét mặt Phương Hạc Linh thành khẩn: "Người khác chưa thấy qua uy phong của huynh khi chém giết hung thú ở thành vực Tam Sơn, nhưng đệ là tận mắt nhìn thấy. Đệ thấy, Thẩm sư huynh chính là quá điệu thấp rồi, bằng không trong trận đệ tử năm năm tại Tam Thành Luận Đạo lúc trước, trừ Trương Lâm Xuyên sư huynh thì chính là huynh làm đại diện rồi!
Huynh không ra trận, kết quả thì sao? Lâm Chính Nhân còn chưa ra tay, vị sư huynh ra sân kia liền bị Phó Bão Tùng đánh bại, huynh nói xem, chuyện này là thế nào!"
"Hạc Linh sư đệ, đệ có việc gì cứ việc nói thẳng." Thẩm Nam Thất nén cười, nhìn Phương Hạc Linh: "Cứ tiếp tục thổi phồng như vậy, sư huynh đây cũng không thể chịu nổi nữa rồi."
"Thật ra cũng không có chuyện gì nhờ sư huynh." Phương Hạc Linh nhích lại gần hắn ta, chân thành nói: "Lời đệ nói đều là từ đáy lòng. Hôm nay mời sư huynh qua đây, cũng chỉ là đơn thuần kính ngưỡng sư huynh, cảm kích sư huynh tại thành vực Tam Sơn chiếu cố đệ."
"Cái lần đó ở thành Tam Sơn, ta là nhận chỗ tốt, không có gì phải cảm tạ." Thẩm Nam Thất khẽ nhướng mắt: "Đột nhiên đệ ân cần như thế, lại không có gì nhờ vả ta. Chẳng lẽ là muốn kết giao với ta?"
"Nếu như sư huynh cảm thấy được, đó là vinh hạnh của Hạc Linh!" Dáng vẻ Phương Hạc Linh rất ngạc nhiên: "Mặc dù Hạc Linh bất tài nhưng Phương gia dù sao cũng là một trong ba họ lớn của thành Phong Lâm, vẫn có năng lực giúp đỡ một chút cho Thẩm sư huynh tu hành!"
Thẩm Nam Thất cười: "Hạc Linh, đệ đã nói như vậy thì ta cũng nói thẳng."
Hắn ta dựa vào trên ghế: "Nếu là đệ của trước kia thì ta khẳng định chẳng thèm kết giao bằng hữu."
Phương Hạc Linh gật đầu cười: "Trước kia quả thật không hiểu chuyện."
"Thế nhưng đệ bây giờ…" Thẩm Nam Thất nói: "Ta lại không dám kết giao bằng hữu."
Nụ cười của Phương Hạc Linh cười cứng đờ.
Thẩm Nam Thất hỏi: "Đệ có biết bây giờ đệ rất giống một người hay không?"
"Ai?"
"Chuẩn xác mà nói, đệ chỉ là đang tận lực bắt chước một chút vẻ bên ngoài." Thẩm Nam Thất đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của gã: "Phương Bằng Cử."
Nói xong, hắn ta đi thẳng ra ngoài: "Bằng hữu thì thôi. Giao dịch thì vẫn có thể tìm ta."
Ban đầu ở ngoại môn, Phương Bằng Cử chính là một trong những người Thẩm Nam Thất tương đối xem trọng. Đây cũng là nguyên nhân Phương gia và hắn ta có thể cùng chung một tuyến.
"Thẩm sư huynh đi thong thả!" Phương Hạc Linh vẫn cố tươi cười với bóng lưng của hắn ta.
Kịch kịch.
Tiếng bước chân đi xuống lầu.
Ca múa không biết cũng ngưng lại từ lúc nào.
Biểu tình trên mặt Phương Hạc Linh dần dần mất hút, đột nhiên gã đứng dậy lật tung bàn tiệc!
Có chút bóng tối bao phủ trên đỉnh đầu, gã cho rằng sớm đã xé toang.
Gã hết sức nỗ lực, xé một lớp lại một lớp.
Cuối cùng mới phát hiện, thì ra đó là cả một màn đêm tối.
Là thứ có xé cỡ nào cũng không thể xong.
…
Thành Tam Sơn.
Tôn Tiểu Man vội vàng đi vào phòng mẫu thân.
Sau khi kết thúc trận đánh trên Ngọc Hành Phong, Đậu Nguyệt Mi nhốt mình vào trong phòng, sự vụ cả thành đều giao Tôn Tiểu Man xử lý, ngay cả khi Viện trưởng mới của Đạo viện thành Tam Sơn nhậm chức, bà cũng không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên từ ngày đó đến nay bà chịu gặp người khác
"…Nương." Vừa nhìn thấy Đậu Nguyệt Mi, trong lòng Tôn Tiểu Man liền chấn động.
Dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi đến vậy vẫn là mẫu thân của nàng sao?
"Tiểu Man." Đậu Nguyệt Mi nhìn con gái, trên gương mặt nhợt nhạt rốt cuộc cũng có chút huyết sắc: "Trong thành như thế nào rồi?"
"Vẫn còn tốt, không khác trước lắm." Tôn Tiểu Man không dám nói, sau khi đánh một trận vô ích trên Ngọc Hành Phong, mấy đệ tử Đạo Viện thiên phú không tồi đều chuyển đến thành vực khác, nói là ở đây nhìn không thấy hi vọng.
Loại người này tuy rằng không nhiều, nhưng đối với thành Tam Sơn nhân tài ít ỏi mà nói, chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
"Vậy là tốt rồi." Dường như Đậu Nguyệt Mi cũng không mấy quan tâm đến vấn đề này, lại hỏi: "Còn Tiếu Nhan như thế nào?"
"Vẫn tự giam mình ở trong phòng, nói sẽ không để ý đến người nữa."
Đậu Nguyệt Mi thở dài, hơi thẫn thờ nói: "Xem ra lần này thật sự tức giận rồi."
"Không sao đâu, một thời gian nữa nó sẽ quên thôi."
Trong mắt Tôn Tiểu Man có chút mỏi mệt nhưng nàng vẫn cố sức không để mẫu thân nhìn ra.
Nàng vốn không am hiểu xử lý sự vụ phủ thành chủ, nhưng Tôn Tiếu Nhan là tên không thể trông cậy được, mẫu thân lại sa sút, cả ngày buồn bực như thế này. Nàng cũng chỉ có thể cố mà làm.
Với nàng mà nói, thà mang theo đại chùy đánh nhau cùng mấy trăm cao thủ, cũng không muốn xử lý công văn.
"Qua mấy ngày này, ta cũng đã rõ ràng." Đậu Nguyệt Mi hơi lấy lại tinh thần, thở dài: "Thành Tam Sơn vẫn phải tiếp tục chống đỡ, việc tu hành của đệ đệ con cũng không thể ngừng lại. Quan trọng nhất chính là, nương không thể lại làm lỡ con."
Tôn Tiểu Man ngước mắt nhìn bà: "Nương…"
"Đi tìm sư phụ của con đi!" Đậu Nguyệt Mi ngậm ngùi: "Thế giới này không phải là dáng vẻ phụ thân con nhận định, mọi việc ông ấy làm không có chút ý nghĩa nào. Thế giới này không phải là thế giới của đạo lý, mà là thế giới thuộc về cường giả."
Thật khiến người khó thể tưởng tượng. Là một nữ nhân lấy trượng phu làm trụ cột tinh thần, có lòng tin tuyệt đối với trượng phu. Phải có bao nhiêu tuyệt vọng, mới có thể nói ra những lời này, mới có thể phủ định cố gắng mà trượng phu bà làm ra.
Tôn Tiểu Man cảm thấy mẫu thân nói không hề đúng, nhưng nàng không biết nên phản bác thế nào.
"Sư phụ con rất mạnh, nhưng năm đó nương vẫn kiên trì giữ con ở bên cạnh, bởi vì nương tự phụ rồi sẽ có một ngày ta sẽ không thua kém lão ta. Con sống với nương sẽ không ảnh hưởng tu hành."
Đậu Nguyệt Mi lại chán nản: "Hiện tại… Nương đã vĩnh viễn không thể nào vượt qua lão."