Chương 136: Ngươi giống ai
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, Khương Vọng không đành lòng nói cho nàng biết, khoảng cách giữa hắn và thần tiên còn xa hơn khoảng cách giữa bọn hắn và những ngôi sao kia nữa.
Có lẽ nàng cảm thấy, ngày có thể hái được ngôi sao kia, nàng có thể gặp lại cha nương của nàng rồi. Nàng vẫn chưa biết được, có một số loại ly biệt chính là mãi mãi.
Bất luận bay cao bao nhiêu, bất luận mạnh mẽ thế nào, cũng mãi mãi không thể nào gặp lại, chính là thứ gọi là “mãi mãi” kia.
“Ở thời viễn cổ, lần đầu tiên con người ngẩng đầu, lúc nhìn thấy ngôi sao, đã bắt đầu đi về hướng của nó.” Cuối cùng Khương Vọng nói như vậy: “Xuyên qua con sông sâu nhất, đi lên ngọn núi cao nhất, sau khi không còn đường để đi nữa, đã tạo cho chính mình một cái thang, đây chính là thứ gọi là tu hành.”
“Ca ca cũng không biết cuối con đường tu hành này có những gì, nhưng ca nghĩ, hái trăng hái sao nhất định không phải điểm cuối cùng.”
“Muội đây…” Khương An An cắn môi, cẩn thận hỏi: “Cũng có thể tu hành sao?”
“Tất nhiên!” Khương Vọng xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
“Muội cũng có thể bay sao?”
“Tất nhiên!”
“Muội cũng có thể hái sao kia xuống sao?”
“Ừ!”
“Muội có thể đến gặp cha nương sao?”
“Ừ!”
Đây là một lời nói dối thiện ý. Ngay cả chính Khương Vọng cũng muốn tin nó là thật.
“Nếu vậy, bắt đầu từ ngày mai, ngoại trừ đọc sách viết chữ, muội còn phải học thuộc lòng đạo điển.”
“Không thành vấn đề!” An An mười phần nhiệt tình.
“Còn phải dành ra nửa canh giờ luyện võ thuật căn bản, sẽ rất mệt đó nha”
“An An không sợ mệt!”
“Tốt lắm, vậy chúng ta ước định như vậy, đợi đến ngày muội có thể hái được trăng sao. Chúng ta cùng nhau truy tinh.”
Khương An An sờ quả đấm nhỏ: “Truy tinh!”
…
Buổi sáng, luyện công xong, như thường lệ Khương Vọng ra ngoài mua bữa sáng.
Ngoài bánh rán của đại lộ Thanh Mộc, tàu phớ Đỗ Đức Vượng ở phía đối diện là món Khương An An thích nhất dạo gần đây.
Mở cửa ra, thế nhưng lại ngoài dự tính nhìn thấy một người.
Người này mặt mày trung hậu, thân thể rắn chắc, vác một cái tay nải to, nhìn thấy Khương Vọng liền bắt đầu chắp tay chào: "Khương tiên sinh!"
Chính là bổ khoái Đường Đôn trước đây gặp qua ở trấn Đường Xá, lúc ấy hắn ta chất phác đôn hậu, lưu lại không ít ấn tượng cho Khương Vọng.
Chỉ là cái động tác chào này làm chẳng giống ai, xưng hô cũng rất quái lạ.
Khương Vọng nhớ ra, khi còn bé Đường Đôn từng được một đệ tử Nho môn du học dạy qua, có lẽ với hắn ta mà nói, "tiên sinh" chính là cách xưng hô biểu đạt sự tôn kính tối cao.
"Đường bổ khoái, ngươi đến thành Phong Lâm là vì khảo hạch ngoại môn của Đạo viện?" Khương Vọng ngờ vực nói: "Hiện tại đã đến, cũng quá sớm đi."
Tháng ba hàng năm là thời gian khảo hạch ngoại môn ở Đạo viện, bây giờ mới là mùa đông, còn phải qua Tết rồi mới tới.
"Đã không còn là bổ khoái rồi, ta không làm nữa." Đường Đôn cười ngây ngô nói: "Không sớm đâu. Đạo viện khảo hạch khó như vậy, không nên chuẩn bị sớm sao? Ta đã nghĩ rồi, lần này cho dù phá búa đập thuyền cũng nhất định phải thành công!"
"…Đập nồi dìm thuyền?"
"Đúng đúng! Chính là câu này! Cho nên mới nói Khương tiên sinh cảnh giới cao!" Đường Đôn rất thích nịnh hót, lại xoa xoa tay cứng nhắc nói: "Trong những người ta quen biết chỉ có Khương tiên sinh bản lĩnh cao. Ta muốn nhờ Khương tiên sinh chỉ điểm một chút…"
"Không dạy không công đâu!" Hắn ta vừa nói vừa móc ra một cái túi vải từ trong ngực, lột ra ba lớp trong ba lớp ngoài, chính là một thỏi bạc sáng loáng ước chừng mười lượng.
Hắn ta giương to mắt nhìn Khương Vọng: "Tiên sinh…"
Có lẽ là muốn tỏ ra thành khẩn, nhưng dáng vẻ như vậy ngược lại càng giống bổ khoái nhìn chằm chằm kẻ trộm.
"Cách khảo hạch của Đạo viện còn mấy tháng, ngươi tìm được chỗ ở rồi chứ?" Khương Vọng hỏi.
Loại chuyện như thế này, hoặc là trực tiếp nhận lời, hoặc là dứt khoát cự tuyệt, chần chừ ngược lại rất mất thể diện của người ta.
"Còn chưa. Ta vừa vào thành, trước hết hỏi người để tìm ngài ở khắp nơi, thế nhưng trong thành ngài rất nổi tiếng!" Đường Đôn giơ ngón tay cái lên, vui vẻ nói vài câu, mới nói: "Ta ngay lập tức đi tìm, lập tức!"
Hắn ta đưa đưa bạc trước mặt Khương Vọng: "Ngài nhận lấy trước đi."
Khương Vọng kiên nhẫn giúp hắn ta đắp mấy lớp vải lại: "Tự mình giữ đi, phòng trọ của thành Phong Lâm cũng không rẻ. Đúng lúc từ nay ta cũng muốn bắt đầu dạy muội muội luyện võ, ngươi cùng đến nghe là được. Cũng không tốn nhiều công sức."
Hắn tiện tay đóng cửa viện lại: "Bây giờ ta đi mua bữa sáng, cùng đi không? Thuận tiện cũng hỏi một chút hàng xóm xung quanh có chỗ ở nào thích hợp hay không."
"Được!" Đường Đôn hứng thú bừng bừng vác tay nải lớn trên lưng đuổi theo.
Hắn ta thực sự đôn hậu, cũng có một chút giảo hoạt của người đôn hậu, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét. Ấn tượng của Khương Vọng đối với hắn ta không xấu. Đương nhiên, hoặc là cũng có chút ít là bởi vì lúc ấy hắn chỉ thấy được thi cốt và bức tranh của đứa bé gái kia.
Thật ra trong viện cũng có phòng trống, cũng không phải chứa không được Đường Đôn. Nhưng một là quan hệ bọn họ không có tốt đến vậy, thứ hai là nhà này không phải là thuộc về một mình Khương Vọng hắn, cảm nhận của An An cũng rất quan trọng. Hắn không thể nào chưa hỏi qua cảm nhận của An An đã tùy tiện để một người khác vào ở.
Việc này không liên quan đến đạo đức hay nhân phẩm của con người, chỉ liên quan đến thứ Khương Vọng đang cẩn thận từng li từng tí giữ gìn, đó là cảm giác "gia đình".
…
Vọng Nguyệt Lâu.
Rượu và đồ ăn ngon nhất đều bày xong, ngay cả mấy ca cơ Phương Trạch Hậu dùng nghìn vàng nuôi dưỡng đều đang ca múa phía trước.
Hôm nay, Phương Hạc Linh chiêu đãi Thẩm Nam Thất, có thể phô trương đến mức nào thì cứ đến mức đó.
Phương Hạc Linh tươi cười xán lạn, liên tiếp mời rượu, Thẩm Nam Thất thì ngược lại từ luôn luôn giữ bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
"Nào, Thẩm sư huynh! Đệ kính huynh ly rượu này, chúc huynh càng bước càng cao, tu vi tiến mạnh, sớm ngày trở thành hạng ba của bản thành!"
"Không uống nữa." Thẩm Nam Thất đưa tay cản lại ly rượu của Phương Hạc Linh, như cười như không nói: "Sắp rồi."
Phương Hạc Linh hơi sửng sốt, mới hiểu được ý của Thẩm Nam Thất, lại cười nói: "Đó là đương nhiên! Với thiên phú của Thẩm sư huynh, có lí nào lại có thể không nhanh?"