Chương 139: Lần đầu tiên gặp mặt, đã nhìn thấy ngươi khỏa thân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng báo lại với Đổng A việc Tống Kỳ Phương muốn Tử Khí Đông Lai Kiếm Điển.
Cũng không phải hắn muốn cáo trạng, mà là vì hắn đã làm trái ý Phó Viện trưởng, việc này cần phải để Đổng A biết rõ mới được. Nếu không Tống Kỳ Phương ngấm ngầm giở trò gì đó vậy thì liền mệt cho Khương Vọng rồi.
Đương nhiên, Tống Kỳ Phương cũng chưa chắc sẽ làm loại chuyện đó, lão ta đã ở Đạo Viện thành Phong Lâm nhiều năm, danh tiếng luôn cực tốt. Việc muốn Kiếm Điển của Khương Vọng, cũng có thể là do lo nghĩ cho Đạo Viện.
Nhưng thực lực, địa vị hai bên đều chênh lệch xa, Khương Vọng không thể không chuẩn bị trước đề phòng rắc rối sẽ đến.
Đổng A nghe xong, chỉ nhíu mày: "Lão già mắc dịch, không cần để ý lão."
Khương Vọng âm thầm tạc lưỡi, Viện trưởng thật thẳng thắn…
Có điều hắn cũng không có tư cách tiếp lời này.
Đổng A lại nói: "Dạo gần đây ngươi tu hành thế nào?"
"Trước giữa tháng sau là có thể hoàn thành cấu trúc đạo toàn thứ hai."
"Coi như không tệ. Cấu trúc đạo toàn càng về sau càng nhanh, trước khi thấy được Thiên Địa Môn, tu hành phần lớn đều phải rèn luyện dần dần. Từ Du Mạch cảnh đến Chu Thiên cảnh, cửa ải duy nhất chính là xây dựng Tiểu Chu Thiên. Đối với ngươi mà nói không phải là việc khó. Từ giờ cho nên đến khi đạt đến Chu Thiên cảnh, phải bắt đầu suy tính đạo thuật khắc ấn trong Thông Thiên Cung. Ngươi phải hiểu rõ, đạo thuật khắc ấn thuấn phát đầu tiên ở Chu Thiên Cảnh, đối với mỗi tu giả mà nói đều cực kỳ quan trọng. Không phải là uy năng càng mạnh càng tốt, mà phải tìm môn đạo thuật thích hợp nhất với ngươi."
"Đệ tử đã rõ."
Đổng A nghĩ nghĩ, vẫn là bổ sung một câu: "Về sau nếu lại có chuyện như ở thành Vọng Giang, có thể sớm báo lại với ta. Chỉ cần ngươi có lý có cứ, Đạo Viện Phong Lâm tuyệt đối sẽ không mặc kệ đệ tử của mình. Nhớ kỹ, Chúc sư huynh của ngươi chưa chắc bảo vệ được ngươi. Nhưng bổn viện có thể."
Trong lòng Khương Vọng nóng lên, hắn cảm nhận được tình nghĩa vừa là sư vừa là phụ ở chỗ này của Đổng A.
Nhưng Đổng A cũng không cho hắn cơ hội biểu đạt sự cảm động, nói xong liền vẫy tay: "Ngươi đi đi."
…
Đêm khuya, Khương Vọng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say.
Hắn khoác áo mang kiếm lên, đi tới trong sân.
Nữ nhân mang lụa đen che mặt cứ vậy cười nhìn hắn, trong đêm đông giá lạnh mà nàng vẫn ăn mặc mỏng manh, giống như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào.
"Ngươi còn nhớ đã đồng ý với ta ba việc chứ?" Nàng hỏi.
Giọng nói uyển chuyển trong màn đêm, cũng rất nhỏ nhẹ.
Khương Vọng ngạc nhiên: "Hiện tại? Ngay hôm nay?"
Hôm nay là mười một tháng mười một. Là thời gian Quận Viện đại tuyển.
Ba Quận Viện lớn là kho trữ tu sĩ trực tiếp của Quốc Đạo Viện.
Những người thông qua Tam Thành Luận Đạo nhận được danh ngạch của Quốc Đạo Viện như Lâm Chính Nhân, thuộc diện bảo tống (1). Còn người như Chúc Duy Ngã được Quốc Đạo Viện trực tiếp phát hàm, thuộc về đặc chiêu. Nhưng tất cả đều chỉ chiếm thiểu số.
(1) Bảo tống: cử đi học
Ba Đại Quận viện cứ năm năm so tài một lần mới là con đường ngắn nhất để tiến vào Quốc Đạo Viện, mỗi kỳ thu nhận một trăm tu giả.
Học sinh của Đạo Viện Phong Lâm tu hành năm năm trở lên đều báo danh tham gia lần đại tuyển này, đương nhiên cũng bao gồm Lê Kiếm Thu. Sau khi trải qua chuyện ở thành Tam Sơn, quan hệ giữa bọn họ càng thân thiết hơn, hôm nay Khương Vọng vốn chuẩn bị đi tiễn y.
Nữ nhân mang lụa đen dịu dàng nói: "Chuyện thứ nhất, chính ngay hôm nay."
Khương Vọng suy ngẫm, xoay người trở về phòng: "Chờ một lát."
Hắn lưu lại một tờ giấy cho An An, nói cho nàng biết mình tạm thời có việc đi ra ngoài, nếu như hôm nay không thể trở về đón thì để nàng đi tìm Lăng Hà.
Thật ra, hiện tại An An đã không còn khiến người khác lo lắng nữa, lúc Khương Vọng bận rộn Đường Đôn chịu trách nhiệm đưa đón An An lên lớp học, dùng lời của hắn ta nói chính là dù sao cũng phải giúp tiên sinh làm chút gì mới an lòng. Mà hai người lại đều tiếp thụ chỉ đạo võ học từ Khương Vọng, miễn cưỡng có thể xem là "sư huynh muội đồng môn", quan hệ cũng khá thân thiết.
Khương Vọng khép cửa phòng lại đi ra, nữ nhân lụa đen đã bay nhẹ lên trên nóc nhà, đi xa dưới ánh trăng.
Khương Vọng phóng người đuổi theo. Tấm lưng yểu điệu thướt tha trước mặt dường như đưa tay là có thể chạm đến nhưng lại luôn cách một khoảng.
"Cô nương, ta nên xưng hô với cô thế nào?" Khương Vọng cách nàng chừng bốn thân vị, vừa nhanh chóng lướt đi, vừa hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao? Gọi là tỷ tỷ." Lời nói từ phía trước bay đến, dễ nghe đến gần như không chân thực.
"'Tỷ tỷ' suy cho cùng cũng quá chung chung rồi, không thể chỉ rõ một người đặc biệt lại cụ thể như thế này." Khương Vọng trả lời đặc biệt thành khẩn, cũng rất có lực lượng,
Trước kia, hắn cố ý hỏi qua Triệu Nhữ Thành vấn đề này, Triệu Nhữ Thành dạy hắn trả lời như vậy.
"Ồ." Nữ nhân lụa đen cố ý dừng lại, đợi Khương Vọng đuổi đến bên cạnh, mới quay đầu làm như giận như vui liếc hắn: "Ai dạy ngươi nói vậy?"
"Không, không có." Khương Vọng nhìn qua bên cạnh: "Tự ta nói bừa."
"Thông thường, lúc nam nhân nói dối, ánh mắt đều trốn tránh, không dám nhìn ta."
Ta không dám nhìn ngươi? Khương Vọng vừa nghĩ rồi cố ý nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kiên nghị.
"Bởi vì để che giấu sự chột dạ, ngược lại sẽ có đôi khi cường ngạnh khác thường."
Khương Vọng nghĩ mình vẫn là ngậm miệng đi..
"Hi hi." Nữ nhân chuyển chủ đề nói: “Nếu như lần đầu chúng ta gặp nhau, ta đã nhìn thấy ngươi khoả thân…”
Trong lúc Khương Vọng sắc mặt ửng đỏ, nàng lại nói: "Hoa sen sau lưng lúc ngươi khoả thân, như vậy cứ gọi ta Bạch Liên đi."
"Được rồi, Bạch Liên cô nương." Khương Vọng như trút được gánh nặng, hạ quyết tâm, có thể không cần mở lời thì cứ im lặng đi vậy.
Nhưng hắn rất nhanh lại hỏi: "Chúng ta phải đi làm chuyện gì?"
"Đến nơi ngươi liền biết." Bạch Liên cô nương vừa thuận miệng đặt tên xong lên tiếng nói.
"Vậy, chúng ta đang đi đâu?"
"Đến liền biết."
"..."
Một đường im lặng.
Dường như Bạch Liên có ý thăm dò tốc độ cực hạn của Khương Vọng, từ khi ra khỏi thành Phong Lâm không ngừng tăng tốc, mãi cho đến lúc Khương Vọng biểu lộ mệt mõi rõ ràng mới hơi chậm lại.
Sắc trời dần thay đổi, cảnh vật không ngừng trôi qua ven đường cũng thay đổi dần.
Khương Vọng nhịn không được nói: "Chúng ta đang đi thành Tam Sơn?"
"Đến nơi thì ngươi sẽ biết." Dường như Bạch Liên có ý đùa giỡn, nói hết lời thì tự mình thấy vui.
Khương Vọng nhìn lại đầy bụng nghi hoặc, mông lung đi theo.