Chương 140: Lại đến Ngọc Hành Phong
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến khi Bạch Liên rốt cuộc dừng lại thì mặt trời đã lên cao.
Nhìn đỉnh núi cao trước mắt, tai nghe phảng phất tiếng thú gầm, Khương Vọng bỗng cảm thấy không ổn nói: "Ngươi muốn làm gì ở Ngọc Hành Phong?"
Bạch Liên nhìn hắn, trong mắt dường như đang cười: "Yên tâm, sẽ không làm việc trái với nguyên tắc của ngươi, cũng sẽ không để ngươi đi tìm đường chết."
"Vậy thì, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Trước tiên cùng ta đi lên."
"Chờ một chút? Chúng ta phải lên Ngọc Hành Phong? Nhiều hung thú như vậy, chỉ hai người chúng ta?"
Dường như Bạch Liên đã sớm chuẩn bị, khom người chui vào trong một cái động đá, không lâu sau cầm ra hai tấm da thú.
Tự nàng phủ lấy một tấm, còn một tấm khác ném cho Khương Vọng.
"Phủ nó lên."
Đó chắc là một tấm da hổ. Chạm vào rất êm, nhưng dường như cũng không hề được xử lý cẩn thận qua, có một mùi tanh hôi.
"Phủ nó lên làm gì? Giả dạng thành hung thú sao?" Khương Vọng cảm thấy mọi chuyện hôm nay giống như hơi hoang đường.
"Không phải ngươi hỏi ta là làm sao lên Ngọc Hành Phong sao?" Cả người Bạch Liên bọc trong da thú cực lớn – đó hình như là da cáo hay gì đó, họa tiết rất xinh đẹp - đi đến bên cạnh Khương Vọng: "Đây chính là đáp án."
"Không phải." Khương Vọng hơi đau đầu: "Chẳng lẽ phủ da thú lên, hung thú sẽ xem ngươi là đồng loại sao?"
"Hung thú không có thần trí. Ngươi không biết sao?"
"Nói thì nói thế, nhưng…"
"Quá hoang đường chứ gì? Nghĩ không ra trước mặt bầy hung thú khó đối phó như vậy, có thể dùng phương pháp đơn giản thế này trà trộn vào? Đôi lúc thứ làm khó chúng ta, không phải tình huống khó khăn, mà là tư tưởng khốn cùng."
Bạch Liên lấy ra một bình dược cao bôi lên trên tay, rồi lấy một ít, ra hiệu Khương Vọng vươn tay ra, cũng bôi một chút trên mu bàn tay hắn.
Nàng vừa bôi vừa giải thích: "Lại dùng thêm loại dược cao che giấu mùi vị này, chỉ cần một chút ít thì không cần lo bị hung thú phát hiện."
Ngón tay nàng rất lạnh nhưng lại mềm mại tinh xảo, xoa trên mu bàn tay hắn vài vòng, thì rời đi.
"Đơn giản mà nói, việc khó khăn nào cũng có cách giải quyết, chỉ có đồ ngốc mới không biết." Cuối cùng nàng tổng kết lại.
"Luôn cảm giác ngươi đang mắng ta…" Khương Vọng vừa lẩm bẩm, vừa đem da hổ khoác lên trên người.
Ngay lúc này, ánh mắt của hắn khựng lại.
Trước một cái động đá ở phía xa, hắn nhìn thấy phảng phất có mấy con ong đá giết người đang ra vào.
Nhưng hắn rõ ràng nhớ kỹ không lâu trước đây, thành chủ thành Tam Sơn Đậu Nguyệt Mi đã giết sạch đám hung thú này rồi.
"Những con ong đá giết người này… Không phải bị giết hết rồi sao?" Khương Vọng hỏi.
Trong giọng nói của hắn, có một chút kinh sợ chính hắn cũng chưa nhận ra.
"Ngươi nói xem?"
Giọng nói Bạch Liên, giống như cười mà phải cười.
…
Bạch Liên dẫn đầu đi lên núi, Khương Vọng kiên trì đi phía sau.
Một con dã thú cực lớn dáng vẻ dữ tợn bò qua ngay trước mặt bọn họ nhưng lại thờ ơ với họ.
“Trừ khi cực kỳ đói bụng, những loại hung thú này sẽ không chủ động tấn công lẫn nhau.” Bạch Liên thuận tiện nói thêm một chuyện chẳng hề buồn cười: “Đại khái là bởi vì bọn chúng cũng biết, thịt của chúng thật sự quá khó ăn.”
Bởi vì đã tiến vào địa phận của hung thú, giọng Bạch Liên nhỏ hơn một chút nhưng cũng không không quá mức cẩn trọng, đại khái cũng không cần quá quan tâm.
“Ngươi có thể nói chuyện, những hung thú này lại không hiểu tiếng người. Còn tưởng là ngươi đang ở đâu kêu to đó.” Bạch Liên hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ, vì sao một biện pháp đơn giản như vậy nhưng lại không có ai nghĩ đến chứ? Trên đời có nhiều người thông minh như vậy. Hơn nữa hai vị thành chủ thành Tam Sơn đều là những anh tài tuấn kiệt.”
“Chỉ có một nguyên nhân.” Tiếng cười của Bạch Liên vang lên bên cạnh: “Bởi vì có nhiều người thông minh hơn đang cản trở mọi người nghĩ đến những chuyện này thôi. Tôn Hoành, Đậu Nguyệt Mi đương nhiên đều rất giỏi nhưng bọn họ không biết những hung thú này là thứ gì, cũng không có cơ hội chân chính hiểu được.”
“Ngươi nói những… người thông minh hơn kia, là ai? Tại sao bọn họ lại phải làm như vậy?”
“Ta không có cách nào cho ngươi biết đáp án. Bởi vì đáp án chân chính, ở tại trong lòng ngươi.” Ngữ khí Bạch Liên thay đổi, lại nhẹ nhành nói: “Được rồi, đi bên này đi.”
Nàng ta giống như rất quen thuộc với Ngọc Hành Phong, chọn con đường nhỏ có rất ít hung thú xuất hiện.
Lúc này, trên núi đá phía trước truyền đến một tiếng thú gầm trầm thấp. Đó là một con hung thú giống như linh miêu, cái đầu không lớn, thậm chí dáng vẻ cũng không hung ác.
“Tiểu tử đáng thương này, đại khái mới chiếm nơi này làm địa bàn.” Bạch Liên giải thích cho Khương Vọng: “Chẳng qua, chúng ta lại không tiện đi đường vòng lắm.”
Nàng ta vừa nói xong bỗng động thân hình.
Khương Vọng vẫn còn nhìn thấy tàn ảnh của nàng ta trước mặt, nhưng nàng ta đã dùng một cây dao găm cắm vào trên trán của hung thú giống linh miêu kia rồi.
Máu tươi lặng lẽ chảy ra, tiếng thú gầm cũng theo đó dừng lại.
“Ở nơi này, tốt nhất không nên sử dụng đạo thuật, bởi vì những hung thú bình thường rất nhạy cảm với đạo thuật. Hơn nữa có một số hung thú biết sử dụng đạo thuật, có thể hiểu nhầm ngươi thành kẻ muốn tranh đoạt địa bàn. Động tĩnh lớn sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.”
Bạch Liên vừa giải thích vừa tiện tay ném xác hung thú kia qua một bên: “Làm như vậy, hung thú khác cũng sẽ không cảm thấy có ngoại tộc xâm phạm, ngược lại chỉ cho là những cuộc chém giết bình thường giữa hung thú. Thi thể vứt ở đó, hung thú đói khát khác sẽ ăn sạch nó.”
“Ngươi giống như… rất hiểu biết về hung thú.” Khương Vọng nói.
“Ôi, nếu như lúc ngươi mới cao như vậy…” Nàng ta đưa tay so so ngang bụng, suy nghĩ một chút lại dời xuống thêm một chút: “Đại khái lúc cao như vậy, đã bị ném vào trong đàn hung thú, ngươi cũng sẽ hiểu rất rõ về bọn chúng.”
“Ngươi sao vậy?” Nàng đột nhiên đến gần Khương Vọng đang trầm mặc, hỏi: “Dọa ngươi sợ hỏng cả người rồi sao, tiểu đệ đệ?”
Khương Vọng không nói.
“Ha ha ha.” Nàng ta lắc đầu nói: “Không cần dùng loại ánh mắt thương hại này để nhìn tỷ tỷ. Chúng ta sống trên đời này, ai đáng thương hơn ai quả thật là không thể nói trước được.”