Chương 148: “Giúp muội viết một câu được không, hỏi tỷ ấy có khỏe không.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Khương tiên sinh” Đường Đôn lộ vẻ khó xử.
Lần trước lúc Khương Vọng tạo ra “niềm vui bất ngờ”, khiến cho An An ăn khóc luôn. Đường Đôn phúc hậu, vừa không dám đắc tội tiên sinh lại vừa không đành lòng để cho An An ủy khuất. Nhất thời lâm vào thế khó.
“Sao vậy?” Khương Vọng rất không hài lòng nói: “Ngươi xem ngươi đi, đao pháp đều chẳng đạt chuẩn.”
Hắn nhìn một chút, lấy ra con cá hoa quế hai cân mà Đường Đôn mua được ra, tiện tay lấy ra một cái đĩa sứ, sau đó quơ lấy một con dao phay khác, vung vung trên không trung mấy đường.
Ánh đao chớp tắt. Thịt cá được cắt thành mảnh rơi xuống. Từ đầu đến đuôi cá, mỗi một miếng cá đều có độ dày bằng nhau, không hề chênh lệch. Quả nhiên là đao pháp tốt.
Khương Vọng thu đao, tương đối đắc ý liếc Đường Đôn một cái.
Đường Đôn lại thành thật nói: “Con cá hoa quế này ta định làm món cá chưng.”
"Khụ." Khương Vọng nói: "Cắt miếng xong lại càng ngon miệng hơn."
Đường Đôn nhìn đĩa cá mỏng kia, khó xử nói: “Ngươi còn cắt nát mật cá rồi. Mật nát rồi thì cá không ăn được nữa, sẽ rất đắng.”
“Sao ngươi không nói sớm?” Khương Vọng có chút tức giân.
Đường Đôn chẳng nói nên lời.
“Ta đi xem An An đã tắm xong chưa.”
Ức hiếp người đàng hoàng thật chẳng vui gì cả, Khương Vọng phủi phủi mông chạy đi.
Lúc ăn cơm tối, Khương An An ăn mặc thật chỉnh tề, ngồi ở cạnh bàn ăn cơm.
Khương Vọng và Đường Đôn ngồi xuống, Khương An An liên tục quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
“Muội nhìn gì vậy?” Khương Vọng dùng chiếc đũa gõ gõ chén hỏi.
“Có phải còn một con cá hay không ạ?” Khương An An hỏi.
Nàng đối với thức ăn luôn có một sự cố chấp khác thường.
Đường Đôn đang muốn nói, Khương Vọng liền ngăn lại: “Cá chạy mất rồi.”
Khương An An rất kinh ngạc: “Cá chạy trốn thế nào ạ?”
“Muội đi hỏi cá ấy.”
“Nhưng cá không phải là chạy mất rồi sao?”
“Đúng vậy, cá chạy mất rồi.” Khương Vọng đưa tay xoa xoa mặt Khương An An: “Ăn cơm”
Khương An An sửng sốt một hồi lâu, đầu óc thật sự hỗn loạn.
Ăn cơm tối xóng, Đường Đôn dọn dẹp bát đũa, Khương Vọng lôi kéo Khương An An đến thư phòng học bài.
Bởi vì ban ngày dành để luyện võ cho nên buổi tối phải bổ sung bài vở và bài tập.
Tu hành là một quá trình lâu dài, thời gian tu giả tự đấu tranh với chính mình lại càng nhiều hơn, từ từ chống lại sự cô đơn trên con đường dài này. Không có một nội tâm mạnh mẽ thì không thể nào có thể đi xa được. Mà kiến thức uyên bác có thể nuôi dưỡng nội tâm.
Tiểu An An thực ra học rất khá, sau khi không cần giúp người ta thi hộ để kiếm tiền thì mỗi lần thi đều dẫn đầu.
Hồi âm của Diệp Thanh Vũ lúc này lại bay đến.
An An mở to hai mắt nhìn, nhìn Vân hạc nho nhỏ lượn vài vòng ngoài cửa sổ rồi rơi vào tay Khương Vọng.
“Chim nhỏ thật là đẹp quá đi!”
“Loại chim này sao, nó tên là Vân hạc.” Khương Vọng vừa giải thích vừa mở Vân hạc thành phong thư.
Trả lời vấn đề của Khương đạo hữu:
Đã biết là chuyện sai trái, làm sao có thể chính đáng được?
Lạc khoản vẫn là Vân Thượng Thanh Vũ.
Khương Vọng chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Thứ gọi là trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo. Có đôi khi một chuyện rất đơn giản, đương sự vẫn luôn vướng mắc dây dưa. Người khác chỉ cần nói một câu liền giống như chỉ điểm bến mê.
Toàn bộ mâu thuẫn trong lòng hắn đều biến mất.
Giọng nói cũng ung dung thêm vài phần, thừa cơ giáo dục Khương An An: “Muội nhìn này, Vân hạc nhỏ này biến thành thư, chờ ca ca viết hồi âm xong rồi, nó sẽ lại biến thành Vân hạc nhỏ bay đi. Đây chính là đạo pháp thần kỳ đó, muội phải chăm chỉ tu hành mới được.”
Con Vân hạc nhỏ kia thật sự rất dễ thương, vừa đúng sở thích của Khương An An. Nàng dùng sức gật đầu.
Khương Vọng cầm lấy bút mây, trả lời:
Nói rất hay! Giúp cho ta sáng tỏ thông suốt, đạo hữu xin nhận một tiếng sư phụ.
Khương Vọng định để bút xuống, Khương An An ở bên cạnh hỏi: “Ca ca, huynh viết thư cho ai vậy?”
“Một tỷ tỷ.”
“Giúp muội viết một câu được không, hỏi tỷ ấy có khỏe không.”
Khương Vọng liếc An An một cái, biết nàng là xem trọng Vân hạc của người ta rồi.
Nhưng bí thuật của Lăng Tiêu Các làm sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài được?
Khương Vọng cũng không vạch trần nàng, viết tiếp:
Mặt khác, xá muội thấy thư, muốn ta thăm hỏi giúp, mạnh khỏe.
An An lại đẩy đẩy Khương Vọng: “Người ta còn có lạc khoản nữa kìa.”
Khương Vọng suy nghĩ một chút liền đề lạc khoản: Phong Hạ Tiểu Khương.
Phong thư lại hóa thành hạc nhỏ.
Khương An An bắt lấy nó thưởng thức một phen mới không nỡ buông lỏng tay. Vân hạc bay xuyên ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ xinh đẹp liền biến mất trong bầu trời đêm.
Buổi tối nay, nhất định nó cũng sẽ tiến vào trong giấc mơ của An An.
Trước khi tu hành phải tu tâm.
Tu vi là căn bản của việc tu hành, đạo pháp là năng lực hộ đạo, tâm tính lại chính là sức mạnh giúp cho tu giả có thể vững tâm tiến về phía trước.
Khi những tích tụ trong lòng mất đi thì việc tu hành sẽ cực kỳ thuận lợi.
Suy nghĩ thông suốt, đạo tâm trong sạch, trong qua trình liên tục vượt qua tinh hà Đạo Toàn, Triền Tinh Thổ Khâu dần thay da đổi thịt, biến thành một con rắn nhỏ linh động.
Đây cũng là biểu hiện của việc tiến hoá từ Thổ Khâu mạch đến Linh Xà mạch.
Sau khi tiến hoá, nó giống cũng giống như những đạo mạch chân linh khác, số lượng đạo nguyên thu nạp được từ một viên tăng lên thành ba viên.
Điều khác biệt duy nhất chính là, bên trong Thông Thiên cung của Khương Vọng có Linh Xà chân linh này quanh quẩn, trên thân vẫn ánh lên ánh sao, hơn nữa còn càng thêm chân thực.
Nếu theo thứ tự, thời gian hình thành đạo toàn thứ hai này phải là vào ngày mười ba tháng mười một.
Nhưng hiện tại thì nó sớm hơn dự đoán hai ngày. Hơn nữa, có thể ước đoán rằng, sau khi được Triều Tinh Linh Xà mạch này hỗ trợ, tốc độ này có thể ngày một nhanh hơn.
Đạo Toàn thứ nhất được hình thành chính là dấu hiệu đã đặt nền móng xong, nó cũng đại biểu cho việc từ đó trong cơ thể tu sĩ có thể tự sinh ra đạo nguyên. Bắt đầu từ Đạo Toàn thứ hai trở đi, tu sĩ nhất định phải chuẩn bị cho tuần hoàn Tiểu Chu Thiên.
Chỉ khi có ba Đạo Toàn hỗ trợ lẫn nhau, giao hòa thành một thể, đạo nguyên mới có thể chân chính sinh sôi không ngừng. Vòng tuần hoàn Tiểu Chu Thiên vững chắc rồi mới có thể mở rộng Thông Thiên cung.
Cho nên tu sĩ Bát phẩm mới được gọi là Chu Thiên cảnh.