Chương 147: Vân Tiên Nhàn Sự
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mở phong thư mềm mại tinh tế này ra, bên trong là một tấm thiệp mời được thiết kế tinh mỹ, cùng với một tờ giấy cùng chất liệu.
Trên đó viết ——
Khương đạo hữu:
Từ khi từ biệt tại Ngọc Hành Phong, đã gần một tháng.
Chờ đã lâu mà không thấy đạo hữu đến, có phải là do Thanh Vũ không tốt.
Trăng tròn mười sáu, gặp tại buổi đấu giá Vân Hà. Thỉnh quân gặp mặt để đền đáp đại ân.
Nếu thấy vân hạc, xin gửi hồi âm.
Lạc khoản: Vân Thượng Thanh Vũ
Khương Vọng xem xong, trên tờ giấy hiện ra một sợi mây, lượn lờ biến thành hình dáng một cây viết, lở lửng trước mặt. Giống như đang thúc giục Khương Vọng trả lời. Mà những chữ trên bức thư kia đã tản đi.
Có lẽ bậc thiên chi kiêu nữ như Diệp Thanh Vũ, chẳng bao giờ chịu nợ ân tình. Ban đầu đưa ra Vân Trung Lệnh chính là hy vọng có thể tận lực thanh toán xong món nợ ân tình. Đổi lại một người biết tên tuổi của Lăng Tiêu Các thì chỉ sợ đã sớm lập ra kế hoạch làm thế nào để lợi dụng lệnh này, hoặc là tuyệt thế công pháp, hoặc là bảo vật tu hành. Vậy mà hết lần này tới lần khác Khương Vọng cơ bản không để ý đến chuyện này, thậm chí Vân Trung Lệnh kia, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của nó mà hắn cũng đưa cho Khương An An rồi. Cùng với những loại lễ vật mà nàng nhận được, cùng nhau đựng trong cái rương nhỏ của nàng.
Khương Vọng không biết quy mô của buổi đấu giá Vân Hà nhưng cũng có thể đoán được, nhất định là nơi quý nhân tụ hội. Ý của Diệp Thanh Vũ, đại khái chính là để cho Khương Vọng chọn một món bảo vật ở buổi đấu giá Vân Hà, như thế lại vừa hay.
Nhưng Khương Vọng quả thật không cảm thấy mình đã giúp Diệp Thanh Vũ đại ân nào cả, sau đó hắn có nghe qua thủ đoạn và bảo vật của Diệp Thanh Vũ, có lẽ cho dù lúc ấy hắn không nhúng tay vào, người kia cũng có thể toàn thân trở lại.
Điều khác không nói, các chủ Lăng Tiêu Các, có thể không cho con gái mình những thủ đoạn bảo mệnh sao?
Bản thân Khương Vọng cũng lại càng không muốn nhận báo đáp gì cả.
Cho nên hắn lập tức cầm bút mây lên viết:
Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến. Nhà có ấu muội, không tiện đi xa. Núi cao sông dài, gặp lại trong giang hồ.
Viết đến đây liền chấm hết, vân hạc tự có thể bay trở lại nơi mà nó nên đến.
Nhưng quỷ thần xui khiến, Khương Vọng lại nhấc bút viết thêm một câu.
Câu này rất đơn giản cũng rất tùy ý:
Ta có một nghi vấn. Vì mục tiêu đúng đắn mà làm chuyện sai trái. Điều này có đúng không?
…
Những chuyện xảy ra trên Ngọc Hành Phong, Khương Vọng không thể kể với ai cả.
Liên quan đến sự lựa chọn khiến cho trong lòng phải chịu giày vò, giống như càng là người thân cận lại càng không thể nào mở miệng.
Viết ra thư vấn đề này, Khương Vọng thoải mái hơn rất nhiều. Cũng không phải là hắn đã giải quyết được sự mâu thuẫn trong nội tâm, mà là có một số việc một khi đã nói ra liền giống như có thể nhẹ vơi đi một chút gánh nặng.
Khương Vọng đặt bút xuống, phong thư tự động gấp lại, hóa thành một con Vân hạc nho nhỏ, lượn quanh viện ba vòng, sau đó bay thẳng lên trời.
Đối với loại bí thuật này, thật ra Khương Vọng có một chút ước ao. Nếu như hắn cũng học được, liền có thể tùy ý liên lạc với Đỗ Dã Hổ rồi, cũng không biết Đỗ Dã Hổ ở trong Cửu Giang Huyền Giáp giờ thế nào rồi, trong quân doanh bất tiện, chuyến đi này không hề có chút tin tức nào cả.
“Cầm kiếm phải vững, bước chân phải thẳng.”
Trong viện, Khương Vọng đang chỉ dạy cho Đường Đôn và Khương An An luyện kiếm.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, cầm hai thanh kiếm một nhỏ một lớn, nghiêm cẩn đứng.
Đương nhiên, để tránh là cho bản thân bị thương, kiếm của Khương An An là kiếm gỗ.
“Đường kiếm đi nghiêng, ngược lại lại càng phải thẳng. Trước tiên học kiếm pháp căn bản, sau đó mới có thể học được trăm chiêu thức.”
Những điều mà Khương Vọng nói đều chính là một vài kinh nghiệm mà chính hắn đúc kết được. Ít nhất trên phương diện kiếm thuật, thực lực của hắn quả thật siêu phàm.
“Kiếm có hai lưỡi, có thể gây tổn thương cho người khác, cũng có thể gây tổn thương cho chính mình. Cho nên trước tiên phải khắc chế được chính mình, sau đó mới có thể khắc chế được kẻ địch. Khắc chế đầu tiên chính là sự tự chủ, khắc chế thứ hai chính là đánh bại kẻ địch.”
Trong lúc truyền thụ, quả thật Khương Vọng cũng đang nhắc nhở chính mình. Mài giũa kiếm tâm, ôn hòa đạo tâm.
Có một câu nói nhìn chữ thấy người, ngược lại không phải là dựa vào nhìn chữ mà có thể nhận định một người tốt xấu hay thiện ác mà là từ trên chữ viết có thể thấy được người này có đang bình tâm tĩnh khí hay không, căn cơ như thế nào.
Trên phương diện kiếm thuật cũng như vậy.
Tiểu An An thiên phú không tệ, một bộ kiếm pháp căn bản bây giờ đã múa được không tồi.
Còn Đường Đôn lại khiến cho Khương Vọng cảm thấy hơi bất ngờ, y có căn cơ vững chắc, chẳng qua năm xưa không được ai chỉ dạy, đi một chút ngã rẽ, chiêu pháp có chút khuyết điểm. Sau khi được Khương Vọng chỉ vẽ sơ qua, y liền hiện ra vẻ không hề tầm thường.
Sau nửa canh giờ, Khương Vọng liền tuyên bố nghỉ ngơi.
An An vẫn còn nhỏ, không thể nóng vội được. Vậy mà nha đầu này lại thật sự rất bướng bỉnh, Đường Đôn không nghỉ thì nàng cũng không chịu nghỉ. Cho nên Khương Vọng chỉ có thể đối xử bình đẳng với hai người bọn họ, đương nhiên tự Đường Đôn sau khi trở về nhất định phải tự luyện thêm kiếm.
Trời mùa đông, trên trán An An đều là mồ hôi tinh mịn.
Khương Vọng đã sớm đun nước nóng, chuẩn bị thùng tắm. Liền mang quần áo tắm rửa đến, để An An cầm lấy tự vào phòng tắm gội.
Còn Đường Đôn thì trực tiếp chui vào phòng bếp.
Khối lượng tu luyện như vậy đối với y mà nói không thấm tháp vào đâu, hạng mục mà Khương Vọng dành riêng cho y mới gọi là cực khổ.
Là một người đàn ông lớn tuổi độc thân, nấu cơm là một kỹ năng thiết yếu. Đương nhiên tài nghệ của y cũng không cao siêu gì, chỉ hơn chút síu so với những quán ăn nhỏ bình thường thôi, nhưng thật ra nấu canh cũng khá ổn.
Đến thành Phong Lâm đã được một thời gian, bây giờ y chịu trách nhiệm việc nấu ăn cho hai huynh muội Khương Vọng, lúc không ra ngoài ăn thì đều do y nấu cơm.
Khương Vọng lắc lư một lát, đi vào phòng bếp, nhìn xung quanh một vòng.
Sau đó nói với Đường Đôn đang thái thịt: “Hôm nay để ta bộc lộ tài năng đi, cho An An một niềm vui bất ngờ.”