Chương 156: Ai viết nên chính nghĩa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thủy tộc trời sinh đã hiển lộ đạo mạch. Mà còn cao cấp hơn, thuần túy hơn cả yêu thú.” Bạch Liên ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện.
m thanh của nàng ta dễ nghe, nhưng nội dung nàng ta nói đến có thể gọi là tàn khốc: “Nói cách khác, rút ra đạo mạch của Thủy tộc chế thành Khai Mạch đan là Khai Mạch đan tốt hơn, hoàn mỹ hơn.”
Tay Khương Vọng nắm kiếm chặt hơn.
Nhân tộc và Thủy tộc cùng tồn tại bình đẳng, căn bản là thường thức cắm rễ trong đáy lòng. Đó cũng là nhận thức chung trên mảnh đất này trong vô vàn năm tháng.
Năm đó Trang Quốc có thể lập quốc, chính là nhờ Thủy phủ Thanh Giang tử chiến.
Thái tổ Trang Quốc, Trang Thừa Càn, hạ minh ước vĩnh viễn, ước hẹn đến nay còn đang để trẻ con đọc thuộc lòng trên lớp học! Thường có việc, Nhân tộc lỡ rơi xuống nước được Thủy tộc cứu lên. Mỗi khi đến ngày hội, nhân tộc cũng thường thả trái cây xuống ở vùng ven sông làm quà.
Nhân tộc, Thủy tộc gần gũi như thế, thân thiết như thế. Hơn nữa, một bên ở lục địa, một bên ở trong nước, không có tranh đoạt không gian sinh tồn.
Hắn cảm thấy việc rút đạo mạch của Thủy tộc và rút ra đạo mạch của Nhân tộc không hề có sự khác biệt.
Hơn nữa, rút đạo mạch của Nhân tộc có thể luyện chế Khai Mạch đan không?
Không nói có thể hay không, chỉ cần suy nghĩ một chút, đã cảm thấy đây là chuyện không thể tha thứ được!
“Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn ngươi làm.” Bạch Liên yếu ớt nói: “Cứu Thủy tộc vô tội kia.”
m thanh của nàng ta như vang lên bên tai Khương Vọng, lại như chui trong lòng hắn, tra hỏi linh hồn của hắn: “Cho nên bây giờ ngươi muốn làm thế nào? Cự tuyệt, hay thực hiện lời hứa?”
Khương Vọng rút kiếm.
Hắn xông ra khỏi chỗ ẩn thân, người cùng kiếm hợp thành một đường dọc, xuyên phá không khí, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt người áo đen.
Người áo đen làm loại chuyện này ở Thanh Giang nên đương nhiên luôn duy trì cảnh giác mỗi thời mỗi khắc, vẫn luôn bấm niệm pháp quyết lúc hành sự.
Một cái Thủy Ba Thuẫn nhanh chóng hiện lên cản trước người gã.
Khương Vọng dùng một kiếm đâm thủng, lại tiến lên, tử khí ngút trời.
Người áo đen vì tự vệ, đành phải ném túi đang khiêng trên vai về hướng Khương Vọng.
Đổi lại trước kia, một kiếm hung mãnh như vậy đâm ra, Khương Vọng không thể giữ lại lực.
Nhưng trải qua khoảng thời gian luận bàn với Triệu Lãng, Tử Khí Đông Lai sát pháp của hắn đã sớm được vận dụng một cách tự nhiên.
Kiếm thế lập tức tan đi, Khương Vọng đưa tay đón lấy túi, xoay người vài vòng tản đi kình lực, đồng thời cũng đề phòng đối thủ.
Nhưng người áo đen kia đã nhân cơ hội này vọt xa.
Gã làm chuyện thế này trong Thanh Giang, nếu bị thuỷ quân Thanh Giang bắt được, sẽ bị xử tử, không ai cứu được gã. Bởi vậy, gã không dám ham chiến chút nào.
Khương Vọng không đuổi theo đuổi, dùng một kiếm cắt túi, nhìn thấy bên trong là một bối nữ gần như trần trụi đang hôn mê.
Bề ngoài hoàn toàn là một mỹ nhân nhân tộc, chỉ là trước ngực có hai mảnh vỏ sò bao lại.
Khương Vọng lập tức cởi áo ngoài xuống, che lại cho nàng. Sau đó thăm dò hơi thở của nàng, xác nhận nàng còn sống, một tay hắn bấm niệm pháp quyết, ngưng ra một viên hơi nước, phủ trên mặt bối nữ.
Bối nữ yếu ớt tỉnh dậy, nhìn thấy Khương Vọng, không khỏi giật mình. Nàng lại sờ đến quần áo đang đắp trên người, mới yên tâm hơn chút.
“Cô nương chớ hoảng sợ.” Khương Vọng mềm giọng nói: “Người bắt ngươi đã bị ta đuổi đi, bây giờ ngươi có thể trở về Thanh Giang.”
Bối nữ này dùng tay ôm chặt lấy quần áo, một đôi mắt như sợ hãi như sầu lo, âm thanh mềm mại: “Nô gia tên là Tiểu Sương, xin hỏi cao tính đại danh của ân công?”
“Tên của ta không quan trọng. Ta chỉ muốn cô nương biết được, Nhân tộc không phải đều là người xấu. Có người sẽ hại ngươi, cũng có người sẽ cứu ngươi. Đêm dài đường xa, xin cô nương mau chóng trở về đi, tránh cho người nhà lo lắng.”
Thủy tộc đều có đạo mạch trời sinh, tuyệt đối không phải kẻ yếu mặc cho người khác chém giết.
Bối nữ Tiểu Sương nhìn kỹ Khương Vọng một cái, liền dùng y phục che thân mình, hóa thành một dòng nước, nhảy vào trong Thanh Giang mênh mông cuồn cuộn.
“Được rồi, mỹ nhân đã đi xa!” Lúc này Bạch Liên mới xuất hiện trước mặt Khương Vọng, còn cố ý quơ tay trước mắt hắn, cũng mặc kệ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Khương Vọng lấy lại tinh thần, chú ý thấy Bạch Liên còn mang theo một người áo đen trên tay.
“Đây là?” Khương Vọng nhíu mày.
Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Liên nhìn thẳng đối mặt với Khương Vọng, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng: “Ta đến nói cho ngươi biết, sinh ý bắt cướp Thủy tộc này không phải việc thế lực bình thường có thể làm. Đêm nay ngươi đã lộ mặt, để hắn chạy mất, thế lực sau lưng hắn chẳng cần đến một ngày là đã có thể điều tra toàn bộ lai lịch của ngươi. Đến lúc đó không chỉ ngươi phải mặc cho bị giết, mặc cho róc thịt, huynh đệ của ngươi, bằng hữu của ngươi, muội muội của ngươi...”
Nàng ta cười, vứt người áo đen trong tay lên mặt đất: “Cho nên, bây giờ ngươi đứng trước một lựa chọn.”
Gần như khi nàng ta vừa mới dứt lời, kiếm của Khương Vọng đã cắt qua chỗ yếu hại của người áo đen.
“Ta không có lựa chọn.”
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt cứng nhắc: “Điều ngươi muốn nói với ta, không phải chính là chuyện này sao?”
“Không.” Bạch Liên cười nói: “Ta muốn nói với ngươi, phía sau người này là Tập Hình Ti, là triều đình Trang Quốc, là nơi ngươi hướng tới!”
Có lẽ nàng ta quá vui vẻ, đến mức không thể che giấu sự vui sướng trong lời nói.
Mà gương mặt Khương Vọng nặng trĩu như nước.
“Ta không tin.” Hắn nói.
“Vậy ngươi giải thích xem, làm minh hữu mấy trăm năm, vì sao triều đình Trang Quốc lại sợ hãi Thủy tộc Thanh Giang bạo động như vậy? Vì sao quân đội Thủy tộc Thanh Giang khẽ động, Thành Vệ quân trong toàn bộ quận Thanh Hà gần như dốc toàn bộ lực lượng mà đi đối phó? Đến mức để lại một lỗ hổng lớn như vậy, khiến cuộc thảm sát trấn Tiểu Lâm trở thành hiện thực?”
Bạch Liên nói: “Bởi vì bọn chúng hiểu rõ mình đã làm gì. Hiểu rõ, một khi bị nắm được chứng cứ, rất có thể Thủy phủ Thanh Giang sẽ liều lĩnh phát động đại chiến!”
Khương Vọng im lặng.
“Ở trong lòng ngươi, triều đình Trang Quốc như thế nào? Sáng ngời? Vĩ đại? Nhân vật giống như một người phụ thân?”
“Ngươi thật sự cho rằng trước khi chuyện ở trấn Tiểu Lâm xảy ra, người của Tập Hình Ti dốc hết lực lượng hành động, đều là vì truy sát Thôn Tâm Nhân Ma sao?”
“Chỉ là một Thôn Tâm Nhân Ma, đáng giá vận dụng nhiều người như vậy? Chủ lực chân chính, đều đang ‘bảo vệ’ những hung thú kia đó...”