Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 157: Tám trăm dặm Thanh Giang

Chương 157: Tám trăm dặm Thanh Giang


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không thể tiếp tục im lặng nữa, âm thanh của hắn không lưu loát: “Ngươi thật giống như một ma quỷ. Ta đang bị ngươi đẩy vào vực sâu từng bước một.”
“Đừng oan uổng ta, ta không đẩy ngươi. Từ Ngọc Hành Phong đến nơi đây, đều do chính ngươi lựa chọn, không phải sao?”
“Ngươi hiểu ta rất rõ. Ngươi dường như cho ta lựa chọn, nhưng biết ta không có lựa chọn.” Khương Vọng nhìn nàng ta: “Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có mục đích gì?”
“Ta là...” Bạch Liên ghìm giọng nói chuyện, dường như muốn đưa ra một câu trả lời, nhưng bỗng nhiên lại nở nụ cười ngả ngớn: “n nhân cứu mạng của ngươi.”
“Ta rất cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng nói thật ra, hiện tại ta tình nguyện ngươi chưa từng cứu được ta.” Trong âm thanh của Khương Vọng có một chút đau đớn. Đó là đau đớn vì tín ngưỡng sụp đổ. Hắn đang phá hủy hệ thống giá trị hắn tạo dựng trong quá khứ, từ đó thai nghén sinh ra quan điểm giá trị mới.
Quá trình này rất dày vò.
“Vậy ai chăm sóc muội muội của ngươi đây?”
“Các huynh đệ của ta chắc chắn sẽ chăm sóc nàng rất tốt.”
“Ngươi quá ngây thơ! Trên thế giới này không có một ai chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho ai. Cho dù ngươi cũng chưa chắc làm được, chớ nói chi là những huynh đệ kết nghĩa kia của ngươi. Phương Bằng Cử chết thế nào, ngươi quên rồi sao?”
Khương Vọng trầm giọng nói: “Ngươi quá âm u!”
“A.” Bạch Liên cười khẽ một tiếng: “Ta chỉ không ngây thơ.”
“Làm xong việc rồi, ta đi trước.” Khương Vọng không muốn nói thêm nữa, hắn chưa từng chiếm được lợi ích trên ngôn ngữ ở nơi Bạch Liên.
“Trước khi đi, ngươi không ngại suy nghĩ lại một vấn đề.” Bạch Liên nói sau lưng hắn: “Nếu như hiến tế những người ở trấn Tiểu Lâm kia, là vì giải cứu càng nhiều dân chúng đang sinh hoạt trong loại hoàn cảnh này, giải cứu tình cảnh đáng buồn phải làm 'lương thực' cho hung thú của bọn họ. Vậy thì bọn hắn vẫn tà ác sao?”
Bạch Liên nhìn bóng lưng của hắn, cũng chờ đợi tâm tình của hắn, chờ mong hắn sẽ không thay đổi: “Hay là, một loại chính nghĩa khác?”
Khương Vọng dừng bước, bỗng nhiên trở lại! Hắn dùng sức nắm lấy kiếm, tóc dài bay lên!
“Những tạp chủng đáng chết kia! Cho dù có lý do gì, cho dù lấy cớ gì cũng không dính dáng nổi đến hai chữ chính nghĩa này! Bạch Liên, ta thiếu ngươi một cái mạng, nhưng nếu như ngươi cùng một bọn với bọn chúng, cái mạng này, ngươi cứ lấy về đi!”
Tiếng gió và ánh trăng đều im lặng trong giây phút này.
Bạch Liên ngẩn người, rồi bỗng dịu dàng cười nói: “Nói cái gì vậy. Người ta cùng một bọn với ngươi.”
“Có một số việc không thể nói đùa, Bạch Liên.” Khương Vọng nói rất chân thành.
“Biết rồi biết rồi.” Bạch Liên qua loa gật đầu, đang muốn nói gì, bỗng đánh một chưởng về phía Khương Vọng, khí kình nhu hòa đẩy Khương Vọng xoay người trên không trung, đẩy ra xa chừng mười trượng.
“Đừng quay đầu. Đi đi!”
Khương Vọng ở không trung, không dám quay đầu.
Bởi vì hắn đã cảm thấy được uy thế kinh khủng giáng lâm, như núi cao sụp, nước lũ đổ xuống.
Nhưng cho dù hắn lưng quay mà chạy, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng bộc phát ra, chiếu rọi trong nháy mắt sau lưng mình.
Ánh sáng kia vô cùng dữ dằn, vô cùng chướng mắt.
Trong nháy mắt đó, nó gần như chôn vùi tất cả thính giác, lại bao trùm tất cả thị giác.
Cho dù quay lưng về phía đó, cho dù chỉ thấy dư quang.
Cũng đã sáng lóa đến mức mắt người nhoi nhói, nước mắt không ngừng rơi.
Ánh sáng trắng tan hết, xuất hiện một cái hố sâu ít nhất mười trượng tại chỗ cũ.
Trong hố sâu, Bạch Liên chậm rãi đứng lên.
“Khụ khụ khụ!”
Nàng ta ho khan, ngẩng đầu nhìn về phía không trung: “Nếu không phải có cái áo choàng này, lão nương liền ngã rồi.”
Áo bào đen trên người nàng ta hiển nhiên là một pháp khí hiếm có, che chở nàng ta chống cự lại công kích như vừa rồi. Nhưng lúc này nó cũng đã tàn tạ nhiều chỗ, ngẫu nhiên lộ ra màu da trắng như tuyết.
Trong tầm mắt Bạch Liên, xuất hiện một bóng người khoác áo bào màu đỏ đen tượng trưng cho Tập Hình Ti, chậm rãi đi xuống từ bầu trời đêm.
Y có khuôn mặt gầy gò, râu dài ba tấc, ngay cả âm thanh cũng có vẻ khô gầy, nhưng toàn thân y lại cho người ta cảm giác thực lực không tầm thường.
“Có thể phản ứng kịp trước Sí Quang Bạo của bản tọa, ngươi thật không đơn giản. Bản tọa lại rất hiếu kì... Người vừa bị ngươi tiễn đi là ai.”
Y chuyển đề tài, bỗng nhiên cong người tăng tốc, phóng về phương hướng Khương Vọng rời đi!
Bạch diễm đột nhiên đốt lên, Bạch Liên đột ngột vụt lên từ mặt đất, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng chặn trước tên cao thủ của Tập Hình Ti. Từng đoá từng đoá bạch diễm lạnh lẽo nở rộ như hoa, đốt sáng cả bóng đêm.
Nhưng!
Thân hình tên cao thủ Tập Hình Ti này thoắt một cái, đã xuyên qua đóa hoa bạch diễm, dán trước người Bạch Liên.
Hai người gần như dính vào nhau trên không trung, nửa người chồng lên nhau.
Y lấy tay, đặt một viên Sí Quang Bạo trên phần bụng của Bạch Liên.
Nhấn cả người nàng ta hướng xuống mặt đất!
Y đã sớm chuẩn bị! Hay nói cách khác, y đột nhiên chuyển hướng đuổi bắt Khương Vọng, vốn là một hành động trong chiến thuật.
Ầm!
Viên sáng hừng hực đè ép xuống thân thể mềm mại của Bạch Liên, đánh ra một cái hố to trên mặt đất một lần nữa.cc
“Khụ, khụ!”
Bụi mù tan hết, Bạch Liên lại một lần nữa đứng lên từ trong hố.
Máu tươi ho ra từ trong miệng nàng ta, đã thấm đẫm khăn che mặt màu đen.
“Quý Huyền chó chết, chỉ biết giở trò lừa bịp. Đáng đời làm chó cả đời!”
Phần bụng nàng ta có một miệng vết thương rõ ràng, chậm rãi khép lại trong lúc bạch diễm thiêu đốt.
Thì ra người xuất hiện trên không trung này, chính là nhân vật xếp hạng thứ ba trong toàn bộ Tập Hình Ti, Ty thủ Tập Hình Ti quận Thanh Hà, cường giả Nội Phủ Cảnh đỉnh phong - Quý Huyền!
Tuy bị thoá mạ nhưng Quý Huyền lại không giận giữ: “Biết rõ là bản tọa, còn dám ngoan cố chống lại?”
Bạch Liên chợt cười duyên: “Tuy Quý ty thủ có thực lực mạnh mẽ nhưng lại không hiểu tâm tư nữ nhi. Ngươi vừa đến đã xé y phục của người ta, cô nương nào mà không phản kháng?”
m thanh của nàng ta như ảo mộng, giống như đang thì thào nói nhỏ trong một cảnh trong mơ đẹp đẽ được bện ra, yên lặng chụp về phía Quý Huyền.
Mà gần như cùng lúc đó, lấy Bạch Liên làm trung tâm, từng vệt sáng trắng hừng hực thiêu đốt giăng khắp nơi, trực tiếp bao trùm phạm vi ba trượng quanh vị trí đó!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất