Chương 162: Mọi chuyện đều có lúc kết thúc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bạch Liên cầm chén canh, hỏi: “Lúc muội muội của ngươi ngã bệnh, ngươi cũng chăm sóc nàng như vậy sao?
Nhắc đến Khương An An, trên mặt Khương Vọng nhanh chóng xuất hiện nụ cười.
“Muội ấy là một đứa bé rất hiểu chuyện, ngã bệnh cũng không cáu kỉnh. Hơn nữa chỉ cần mua cho muội ấy chút đồ ăn ngon, muội ấy sẽ rất vui vẻ. Ta liền mua cho muội ấy nào là thịt dê nướng, chè đậu, bánh ngọt của Quế Hương Trai…”
Khương Vọng liệt kê ra những món mà Khương An An thích ăn, Bạch Liên càng nghe càng ghen tỵ.
Chén canh trong tay đột nhiên… À mà vốn dĩ nó đã không thơm.
Muội muội ngươi ngã bệnh, ngươi liền mua của ngon vật lạ cho nàng. Lão nương vì bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi mà cửu tử nhất sinh, vậy mà ngươi lại cho ta uống cái thứ này sao?
Trong lòng giận dữ, trên mặt lại cười khan.
“Được rồi, cám ơn ngươi.”
Bạch Liên ngắt lời Khương Vọng.
Nàng ta phát hiện mặc dù người này kiệm lời nhưng chỉ cần nhắc đến muội muội của hắn thì hắn lại đột nhiên có rất nhiều thứ để nói.
“Ừm, cơ thể ngươi đang yếu, nên nói ít thôi.” Khương Vọng giơ tay lên: “Ngươi uống, uống đi, trong nồi vẫn còn, uống hết lại múc cho ngươi thêm ít nữa.”
Bạch Liên tự động loại bỏ mấy câu phía sau, sau mấy lần do dự, cuối cùng nâng chén canh kia đến bên miệng.
Nàng ta bỗng nhiên dừng lại, lại nhìn Khương Vọng, cặp mắt xinh đẹp kia chớp chớp: “Ngươi muốn nhìn ta uống sao? Muốn biết… dáng vẻ của ta?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta quên mất, thật xấu hổ.” Khương Vọng xoay người đi ra ngoài động.
“Haizz!” Bạch Liên gọi hắn lại, đợi đến khi hắn quay lại, mới cười nói: “Giúp ta gỡ khăn che mặt…”
Giọng nói này uyển chuyển, mềm mại đáng yêu, trêu chọc lòng người.
Khương Vọng cảm thấy môi hơi khô, nếu hắn nói hắn không tò mò về dáng vẻ của Bạch Liên thì chắc chắn là nói dối. Mặc dù số lần ở chung không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Nữ nhân này, từ vóc dáng, giọng nói, đến đôi mắt lộ ra kia, không có chỗ nào không phải là tuyệt phẩm. Khương Vọng không thể nào phủ nhận chuyện hắn tương đối tò mò khuôn mặt ẩn giấu dưới lớp khăn che mặt kia sẽ trông thế nào, thậm chí là có chút mong mỏi được nhìn thấy.
Hiện tại, Bạch Liên muốn hắn gỡ khăn che mặt của nàng ta xuống.
Không hề do dự.
Khương Vọng bước đến, đưa tay kéo chiếc khăn che mặt kia, nhẹ nhàng gỡ xuống…
Dưới lớp khăn che mặt...
Là một cái... mặt nạ xinh đẹp...
Đó là một cái mặt nạ được chế tạo tinh xảo, hoa văn hoa xen xinh đẹp. Nó đồng thời mang hai loại phong cách vừa thánh khiết lại vừa quỷ dị.
“Ha ha ha ha!” Bạch Liên cười đến cả người run rẩy.
Tay Khương Vọng cứng đờ trên không trung, rồi lại khô khốc rút trở về.
Mình nên sớm đoán được… Hắn nghĩ.
“Ngươi uống canh đi.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Khương Vọng lại lần nữa tức tối đi ra ngoài sơn động.
Ở phía sau vẫn không ngừng vang lên tiếng cười của Bạch Liên một hồi lâu.
Khương Vọng đứng bên ngoài sơn động, nhìn về phía bầu trời, biểu cảm phiền muộn.
Gấu đen ở trong hang động nhìn theo bóng lưng của hắn, biểu cảm cũng phiền muộn.
Đợi đến khi tiếng cười cuối cùng cũng dừng lại…
"Ùng ục ~"
“Phụt! !”
Bạch Liên gầm gừ thét lên: “Khương Vọng! Có phải ngươi muốn đưa lão nương vào chỗ chết hay không? Độ khó uống của nó thậm chí vượt qua cả độ khó coi của nó!”
...
“Nào, đây là nước hoa quả ta tự mình làm. Chuyên chọn những quả dại ngọt nhất, dùng nước trong lành nhất do đạo thuật hệ Thuỷ ngưng tụ lại, lại dùng nguyên khí hệ Mộc thuần khiết nhất tẩm bổ, sau đó tỉ mỉ điều chỉnh lửa, dụng tâm chế ra.” Khuôn mặt Khương Vọng thành khẩn nói: “Ngươi nếm lại lần nữa đi?”
Bạch Liên nhìn cái đống lòe loẹt kia một chút, cũng dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Khương Vọng nói: “Khương Vọng, ta van ngươi, quả dại gì gì đó, trực tiếp hái đưa cho ta là được rồi. Ta thích ăn sống, thật sự.”
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Bạch Liên, Khương Vọng thần thanh khí sảng.
Đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Khương Vọng, Bạch Liên chịu thua hắn. Đơn giản là nhờ tài nấu ăn xuất thần nhập hóa của hắn.
Kỹ năng nhiều thì không sợ thiệt thân, người xưa quả thật không có lừa ta!
Lại ra ngoài một chuyến, hái được một đống lớn quả dại về. Bạch Liên ở trong sơn động ăn trái cây, Khương Vọng tiếp tục canh gác ngoài sơn động.
Hắn nhìn hai cái “nồi” của mình, hơi khó hiểu.
Thật sự khó uống đến như vậy sao?
Cái gọi là nồi chính là một tảng đá lớn một chút, ở giữa nó khoét ra một cái lỗ.
Một nồi canh rau dại, một nồi nước quả dại.
Một nồi màu sắc rực rỡ, mồi nồi muôn hoa khoe sắc. Ganh đua sắc đẹp, không ai kém ai.
Hắn đến gần tác phẩm nấu nướng của mình, do dự hồi lâu vẫn không dám hạ miệng. Dù sau thì biểu hiện của Bạch Liên cũng quá thảm rồi. Đêm qua lúc nàng ta bị Quý Huyền đánh cho bầm dập cũng chưa từng la thảm thiết như vậy.
Nhưng nếu cứ đổ đi như vậy, Khương Vọng thật sự không nhẫn tâm. Dù sao cũng là sức lao động chân chính và tâm huyết mà hắn bỏ ra.
“Lãng phí quá đi…”
Khương Vọng lẩm bẩm, tầm mắt không mục tiêu di chuyển, rơi vào trên người con gấu đen đang ngồi đàng hoàng ở đằng kia.
“Ngươi lại đây.” Khương Vọng vẫy vẫy tay với nó.
…
…
Khương Vọng đã đi rất lâu rồi.
Hắn là đệ tử đạo viện có thiên phú, cũng chịu khó nỗ lực, tiền đồ sáng lạn. Có cuộc sống của chính mình, có bạn tâm giao, có muội muội đáng yêu.
Cuộc sống của hắn vốn nên bình lặng mà sáng sủa.
Bạch Liên lẳng lặng ngồi trong sơn động, ánh mắt buồn bã như mất đi thứ gì đó.
Trên thực tế, cơ thể nàng đã hồi phục khá tốt rồi, Nhục Sinh Hồn Hồi thuật có hiệu quả không gì sánh được.
Đó là bí thuật mà nàng chỉ từng nghe thấy chứ chưa từng nắm giữ được, nó đến từ vực sâu Hoàng Tuyền.
Điều này càng khiến cho phán đoán của nàng càng thêm kiên định.
Nhưng mà nàng lại sinh ra một chút do dự hiếm thấy.
Là vì chén canh rau dại khó uống kia sao?
Hay là vì trong lúc nàng đã chuẩn bị xong cho cái chết, lại được cái ôm ấm áp kia bao lấy?
Bạch Liên không thể nào phân rõ được.
Nàng ta vốn không phải là người tính tình mềm yếu, lại khiến bản thân phải đóng vai yếu ớt hồi lâu.
Nàng ta thở dài thật dài.
Nhưng tất cả đều đến lúc phải kết thúc, giống như đêm cũng đã trôi qua.
...