Chương 163: “Diễm Hoa.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay lúc Bạch Cốt sứ giả xuất hiện, Bạch Liên đã mang tấm lụa đen che mặt lại lần nữa, nhìn khí tức đều đặn kéo dài, không hề giống bị trọng thương.
Bên ngoài sơn động, vẫn còn có một con gấu đen miệng xùi bọt mép, nằm xụi lơ trên mặt đất.
“Một con dã thú, giết thì giết, hành hạ nó làm gì?” Bạch Cốt sứ giả đứng ngoài sơn động nói.
“Ngươi nhân từ quá nhỉ.” Bạch Liên chậm rãi đi ra sơn động.
“Xem ra tin đồn sai rồi, ngươi vẫn chưa bị thương.” Bạch Cốt sứ giả đương nhiên sẽ không quan tâm đến một con gấu đen miệng sùi bọt mép, chẳng qua hắn ta chỉ tùy tiện tìm chuyện để nói, nói tiếp: “Ta nhận được tin tức mà lòng như lửa đốt, may mà chỉ là lo lắng uổng công mà thôi.”
Bạch Liên tự động bỏ qua nửa câu sau của hắn ta, mềm giọng nói: “Cũng không biết là ai lại muốn lấy mạng của ta như vậy, nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay còn chưa nói, còn cấu kết với Quý Huyền nữa. Thật là không sợ lúc ta bị bắt sống rồi… Sẽ khai ra toàn bộ bí mật của tổ chức sao?”
“Tóm lại không phải ta. Nếu là ta thì sẽ một mình đến đây sao?”
“Đương nhiên. Hiện tại ta chết thì ngươi sẽ không có nửa điểm tốt nào. Nhưng sau này thì chưa biết được.”
“Nghe ngươi nói kìa, bất luận lúc nào ngươi chết, ta cũng sẽ rất đau lòng.” Bạch Cốt sứ giả xoay người đi ra ngoài, còn cẩn thận gạt bỏ cành cây cản đường.
Hai người đi qua rừng hoa, chân đạp lên lá rụng sàn sạt.
Khoảng cách của bọn họ trong lúc di chuyển rất vi diệu, nhìn có vẻ thân cận nhưng lại đề phòng lẫn nhau.
Đương nhiên bọn họ có thể là đồng đội kề vai chiến đâu, cũng có thể là đồng môn cùng chung lý tưởng phấn đấu. Nhưng nếu không chú ý, chỉ có thể trở thành đối tượng chiếm đoạt lẫn nhau.
Không thể không nói, loại cảm giác cùng đi trên mũi đao này mới là loại trạng thái mà Bạch Liên quen thuộc nhất.
Bước chân của nàng ta càng lúc càng ung dung, cứ đi như vậy một lúc, đột nhiên hỏi: “Sứ giả, có người từng vì ngươi mà liều mạng sao?”
“Có chứ!” Bạch Cốt sứ giả không quay đầu lại nói: “Những kẻ muốn giết ta, thường xuyên liều mạng.”
“Cũng đúng.” Bạch Liên thấp giọng cười cười: “Người như chúng ta đều vậy.”
…
Trong tiểu viện của Đổng A.
Đạo Toàn thứ ba sắp được hình thành, Khương Vọng cũng không lo lắng đến chuyện có thể hoàn thành vòng tuần hoàn Tiểu Chu Thiên thứ nhất hay không. Bởi lẽ đó đã là chuyện nước chảy thành sông, vô cùng bình thường, hiện tại hắn đã có tự tin như vậy.
Nhưng đối với việc khắc ấn đạo pháp thuấn phát sau khi bước vào Chu Thiên cảnh, hắn vẫn có chỗ phải lo nghĩ.
Đây là khắc ấn đạo thuật thuấn phát đầu tiên của tu giả, mà đạo thuật thuấn phát có ảnh hưởng rất lớn trong chiến đấu, cơ hồ mang tính chất quyết định.
Trước khi bản thân hoàn toàn có thể hóa giải đạo thuật, đạo thuật cho dù thành thục đến đâu, nhanh đến đâu thì cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định. Nhưng trong lúc chiến đấu kịch liệt, chỉ một giây cũng đủ gây ra chuyện trí mạng.
Thanh kiếm này của Khương Vọng sỡ dĩ quý giá như vậy cũng bởi vì khắc ấn Kim Quang Tiễn của nó. Kim Quang Tiễn cũng không mạnh lắm nhưng trận văn kiếm khí khiến cho nó gần như đạt được hiệu quả của thuấn phát, khiến cho nó có thể ứng dụng trong chiến đấu rất hiệu quả.
Chẳng qua thời gian hồi chiêu quá dài, thật sự không thể nào bù đắp khuyết điểm này.
Sau khi hoàn thành vòng tuần hoàn Tiểu Chu Thiên, Thông Thiên cung liền có thể duy trì giúp hắn khắc ấn một đạo thuật thuấn phát.
Mà trong số những đạo thuật cấp thấp mà hắn học được ở đạo viện, quả thật không đủ khiến cho người ta vừa lòng, khuyết thiếu những đạo thuật có tính ứng dụng lớn như Ba Đào Tam Điệp của thành Vọng Giang.
Đổng A không có tinh lực để chuyên tâm nghiên cứu và đổi mới những đạo thuật cấp thấp, loại chuyện này thường thường đều là quá trình tích lũy của bản thân mà tạo ra, mà đạo viện thành Phong Lâm có thời gian thành lập chưa lâu, tích lũy tuyệt đối chưa đủ.
“Đạo thuật hệ Hoả và hệ Mộc, ngươi mạnh thứ nào hơn?” Đổng A hỏi.
Là sư trưởng nên đương nhiên ông ta biết rõ phương hướng kiêm tu của Khương Vọng.
Đạo thuật hệ Mộc có lực khống chế mạnh hơn, mà đạo thuật hệ Hoả lại có sức tấn công mạnh hơn.
Khương Vọng đã sớm nghĩ qua: “Đạo thuật thuấn phát thứ nhất, ta hy vọng là hệ Hoả. Càng có sức tấn công mạnh thì càng có thể hòa hợp với hệ thống chiến đấu hiện tại của ta.”
Đổng A gật đầu: “Vừa đúng lúc Quốc Đạo viện gần đây phá giải được một đạo thuật bậc Bính thượng phẩm.”
Ông vươn một ngón tay ra, một đốm lửa nhảy lên.
Đốm lửa kia nhanh nhẹn hoạt bát, hơi hơi giãy dụa, liền hóa thành một đóa hoa lửa, tràn ra từ đầu ngón tay ông ta.
Mặc dù bản thân Đổng A chỉ tu hành đạo thuật hệ Mộc, nhưng những đạo thuật hệ Hoả cấp thấp đối với ông ta mà nói thì không hề khó.
Khương Vọng có thể cảm nhận được sự thiêu đốt mãnh liệt của đóa hoa lửa này, mặc dù nhìn qua nó có vẻ đẹp rất dịu dàng trầm lặng.
“Diễm Hoa.” Đổng A giải thích: “Sau khi Tả Quang Liệt sáng tạo ra đạo thuật ‘Diễm Hoa Phần Thành’ này, các quốc gia đều có người thử phá giải nó, thật ra Quốc Đạo viện cũng mới chỉ có kết quả cách đây không lâu. Đóa Diễm Hoa này chính là xuất phát từ Diễm Hoa Phần Thành. Là thượng phẩm trong những đạo thuật bậc Bính.”
Khương Vọng vô cùng hài lòng, không thể không hài lòng được. Ngoại trừ sự tồn tại của thiên phú dị bẩm, từ ý nào đó mà nói thì đạo thuật bậc Bính chính là đạo thuật cao cấp nhất mà tu sĩ bát phẩm Chu Thiên cảnh có thể sử dụng được.
Đạo thuật này đã là bậc Bính thượng phẩm, hơn nữa nó lại là Diễm Hoa, là đạo thuật cơ sở của Diễm Hoa Phần Thành.
“Đổng sư, liền quyết định là đạo thuật này đi.” Khương Vọng lập tức nói.
Đổng A lấy ra một quyển sách nhỏ, ném cho Khương Vọng: “Đây là ấn quyết, ừm, còn có một chút tâm đắc của ta đối với đạo thuật này, ngươi tự cầm về xem đi. Trừ sạch đạo huân của ngươi.”
Trừ đạo huân là chuyện đương nhiên, đạo viện sẽ dạy một số đạo thuật thông thường miễn phí, nhưng với đạo thuật Diễm Hoa phẩm cấp này, tất nhiên sẽ không nằm trong số thông thường này. Bao nhiêu người có đánh vỡ đầu muốn đổi toàn bộ đạo huân cũng sẽ không đổi được.
Quốc Đạo viện vừa mới phá giải được, trước mắt chỉ có những cường giả cấp bậc cỡ Đổng A mới có. Ông ta chịu đem đạo thuật này truyền cho Khương Vọng, đủ thấy ông ta đánh giá cao Khương Vọng như thế nào.