Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 168: Đôi bên tiền trao cháo múc

Chương 168: Đôi bên tiền trao cháo múc


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Muội viết hồi âm nên nó bay về rồi!”
Khương Vọng đang xem Đạo Kinh nghiêng đầu lại nói: “Ca ca còn chưa viết đâu.”
Khương An An rất đắc ý trừng Khương Vọng một cái: “Phong thư này là viết cho muội mà, không liên quan đến ca!”
Nhớ ngày đó, chẳng qua nàng chỉ thỏi thăm ké một câu trong thư. Bây giờ mới qua chưa bao lâu đã mưu hạc soán thư (*) thành công, thành công thay thế Khương Vọng làm bạn thư.
(*) An An đã thay mưu quyền soán vị thành mưu hạc soán thư.
Khương An An móc ra một con vân hạc nho nhỏ đáng yêu, khoe khoang nói: “Thanh Vũ tỷ tỷ còn tặng cho muội một con vân hạc nhỏ này. Sau này nếu muội nhớ tỷ ấy thì có thể trực tiếp viết thư cho tỷ ấy!”
Vân hạc truyền tin không phải là vân thú đơn giản, nó có thể tìm được người nhận thư, còn có thể đảm bảo mang thư đến nơi an toàn. Thật sự là một món quà không tồi.
Mọi người không thấy là đường đường Đỗ gia Đỗ Dã Hổ, khoe khoang bốc phét thấu trời kia cũng chỉ có thể sai bảo một tên lính nhỏ bôn ba đến truyền lời thôi sao? Vật hiếm có như vân hạc, hắn ta đến thấy cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là có.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng không có…
“Được rồi.” Khương Vọng chua loét nói: “Nếu trong thư có chữ nào muội không nhận ra, hoặc là không biết hồi âm thế nào thì cũng đừng tới tìm ta.”
“Hừ.” Khương An An kiêu ngạo chỉ chỉ bảng chữ mẫu trên bàn: “Mấy chữ trên bảng chữ mẫu này, muội đều biết hết rồi!”
“Giỏi lắm, giỏi lắm.” Khương Vọng hữu khí vô lực nói có lệ hai câu, liền tiếp tục đọc Đạo Kinh của hắn.
“Ngày mai mua cho muội bảng chữ mẫu mới. Mua hai mươi bảng!” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
An An cũng cầm lấy cây bút lông nhỏ, quy củ viết bảng chữ mẫu.
Khương Vọng lật qua một trang, chợt nhớ đến lời nhắn của Đỗ Dã Hổ ban sáng, liền giả vờ lơ đãng hỏi: “An An à, muội có khi nào nhớ đến một người hay không? Một người không lớn hơn ca ca mấy, đi xa một thời gian rồi.”
“Ai cơ ạ?”
“À, không có ai đâu.”
An An muội muội chắc là rất nhớ ngươi sao? Hả? Đỗ lão hổ?

Tam Phần Hương Khí lâu.
Trong phòng của Diệu Ngọc, người cầm quyền của Phương gia, Phương Trạch Hậu đang đoan chính ngồi trên ghế, ngửi trà thơm.
“Phương viên ngoại cảm thấy như thế nào?” Diệu Ngọc nhu hòa hỏi.
Phương Trạch Hậu ngửi một hồi, bỏ chén trà nhỏ xuống.
“Chẳng ra gì.” Ông ta giống như đang đánh giá chén trà.
“Có điều kiện gì ngươi có thể nói thẳng.” Diệu Ngọc cũng không nóng này, vẫn tươi cười thản nhiên.
“Điều kiện gì cũng không được.” Phương Trạch Hậu đứng dậy, phủi trường sam, nói: “Chuyện mà ta không thể nhúng tay vào, ta sẽ không nhúng tay vào.”
Bên ngoài đều nói lão say mê sắc đẹp, quỳ gối dưới váy thạch lựu của Diệu Ngọc. Nhưng có ai biết lão ở trong khuê phòng của Diệu Ngọc lại có dáng vẻ không đổi sắc mặt như thế này đâu.
“Phương viên ngoại có phải đã quên rằng con đường buôn bán ở Vân Quốc này, là từ đâu có được?”
Phương Trạch Hậu dừng lại, khẽ cười nói: “Chuyện làm ăn tại Vân Quốc, ta rất biết ơn sự giúp đỡ của các ngươi. Nhưng làm ăn thì phải nói đến làm ăn, thù lao cần phải giao ta chưa từng thiếu một phân nào. Chúng ta tiền trao cháo múc, không ai nợ ai. Đường đường là Tam Phần Hương Khí lâu, không đến nỗi so đo chuyện này với ta đâu nhỉ?”
“Đương nhiên sẽ không. Nếu như Phương viên ngoại khăng khăng không chịu, vậy thì chúng ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi.”
“Đa ta Diệu Ngọc cô nương đã thông cảm.” Phương Trạch Hậu nói xong lại thở dài: “Thật ra không phải ta không muốn giúp cô nương, nhưng tình hình Vân Quốc hiện tại vô cùng khẩn trương, không ai dám dẫn người xuất cảnh. Mặc kệ người đó là ai thì cũng quá mức nguy hiểm.”
Diệu Ngọc cười quyến rũ một tiếng: “Phương viên ngoại không cần nói nhiều, Diệu Ngọc hiểu rõ.”
“Diệu Ngọc cô nương rất hiểu đại nghĩa, khí độ phi phàm. Phương mỗ liền cáo từ trước, lần sau lại đến quấy rầy.
Phương Trạch Hậu chắp tay rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Diệu Ngọc nở nụ cười.
“Nếu người làm giao dịch với ngươi thật sự là Tam Phần Hương Khí lâu, ngươi đương nhiên đã tiền trao cháo múc xong xuôi, không ai nợ ại rồi.”
“Nhưng mà người giúp ngươi lại là Bạch Cốt Đạo, ngươi làm sao có thể phủi tay sạch sẽ được đây?”

Vọng Nguyệt lâu, nơi nào đó trong mật thất.
Phương Hạc Linh khoanh tay hỏi: “Mọi người đã sắp xếp xong cả chưa?”
Quản sự cúi đầu trả lời: “Xong thì đã xong rồi, chẳng qua thiếu gia à, hiện tại…”
Phương Hạc Linh phất tay cắt lời ông ta: “Cứ làm theo lời dặn dò của ta là được. Chuyện này ta làm chủ!”
Quản sự đã làm việc tại Phương gia mười mấy năm, đương nhiên rất hiểu địa vị của Phương Hạc Linh trong lòng Phương Trạch Hậu.
Nhưng chuyện tình trọng đại, vẫn không khỏi lộ vẻ khó xử: “Chúng ta khơi thông con đường buôn bán này không dễ, hiện tai đưa một người không rõ lai lịch, không biết có phạm tội gì không vượt biên. Nếu như bị Vân Quốc tra ra được thì chuyện làm ăn của chúng ta coi như xong rồi.”
Phương Bằng Cử vừa chết, tương lai của Phương gia đã không còn sánh được với hai nhà còn lại, danh vọng của cả Phương gia bây giờ đã lảo đảo muốn ngã. Thậm chí có thể nói, hơn phân nữa Phương gia đều dựa vào con đường làm ăn ở Vân Quốc chống đỡ.
Cho nên thật ra Phương gia không chịu nổi mối nguy hiểm này.
Nhưng hiện tại Phương gia do Phương Trạch Hậu làm chủ, tộc trưởng cũng chỉ là một lão già bệnh tật triền miên quanh năm nằm trên giường bệnh mà thôi. Phương Hạc Linh là con trai trưởng của Phương Trạch Hậu, sau này sẽ trở thành tộc trưởng tương lai là chuyện đã chắc như đinh đóng thuyền, lại đang là đệ tử nội môn ở thành đạo viện. Mệnh lệnh mà gã đưa ra, quản sự thật sự không thể nào kháng lại được.
Bởi vì bị thúc giục phải làm ngay, ông ta thậm chí không có cơ hội đi báo cáo với Phương Trạch Hậu.
“Lai lịch không rõ là đối với ngươi thôi nhưng đối với bổn thiếu gia thì lại vô cùng rõ ràng. Ngươi có thể yên tâm, nếu có vấn đề gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Phương Hạc Linh chỉ nói vài câu đuổi quản sự đi sau đó rời khỏi mật thất.
Nhanh chóng đi vào một căn phòng, âm thanh ăn uống linh đình truyền đến.
Hôm nay gã đang chiêu đãi các sư huynh đệ ở đây, bọn họ chuyện gì cũng không biết.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì người phải chịu trách nhiệm dù sao cũng không đến phiên gã.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất