Chương 167: “Thư này là cho muội!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tên lính trả lời: “Ta tên là Triệu Nhị Thính! Là lính dưới quyền của Đỗ gia! Vừa lúc về nhà thăm thân nên Đỗ gia bảo ta chuyển lời nhắn!”
“Vậy dưới trướng của Đỗ gia các ngươi có mấy binh lính?”
“Ba” Triệu Nhị Thính giật mình một cái: “Đỗ gia không cho ta nói!”
“Xem ra chỉ có ba người.” Triệu Nhữ Thành sờ sờ cằm: “Được rồi, biểu hiện của ngươi rất tốt. Là một chó săn đủ tiêu chuẩn. Đường về chú ý an toàn.”
Lăng Hà khoan hậu, còn định mời gã ở lại ăn một bữa cơm. Nhưng Triệu Nhị Thính tự giác biết mình nhỡ miệng nên đã chạy trốn nhanh như chớp.
Mặc kệ thế nào, xem ra Đỗ Dã Hổ lăn lộn ở Cửu Giang cũng không tồi, mặc dù cách “gửi thư” hơi bị trêu ngươi một chút. Chung quy vẫn khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Hà đứng dậy trở về đạo viện tu hành, nền tảng của y đã vững vàng, bây giờ đang thử tạo nên tiểu chu thiên của chính mình.
Còn Triệu Nhữ Thành ngáp đi vào phòng ngủ: “Tam ca, ta đến giường của huynh ngủ một lát.”
…
Trong sơn động u ám, tình cảnh thảm thiết.
Thi thể ngổn ngang, mùi vị máu tanh đậm đặc khiến cho người ta gay mũi.
Mùi vị kia chỉ cần ngửi thoáng qua liền khiến cho người ta dựng tóc gáy, da đầu tê dại.
Phương Hạc Linh quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Tha cho ta một mạng, ta hữu dụng đối với các ngươi mà!”
Lần này vốn dĩ gã đang cùng các sư huynh đệ truy sát hai yêu nhân làm hại dân chúng, ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng sau khi truy kích đến đây, mới phát hiện đây là một cái bẫy.
Bọn họ đã lọt vào vòng vây.
Các sư huynh đệ đồng hành với gã cơ hồ bị giết ngay lập tức, gã nắm bắt thời cơ nhanh, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ nên mới kéo dài được một chút hơi tàn như lúc này.
Những bóng người lờ mờ đang vây xung quanh không ai nói chuyện, đều lạnh lùng nhìn gã.
Cả người Phương Hạc Linh run rẩy, không ngừng van xin: “Mặc kệ các ngươi là ai, muốn làm gì, ta đều có thể giúp đỡ! Ta là con trai trưởng dòng chính của Phương gia thành Phong Lâm, cả Phương gia đều do phụ thân ta định đoạt!”
“Vậy sao?”
Theo giọng nói này, Phượng Hạc Linh lúc này mới nhìn thấy trên một tảng đá ở đằng trước, có một bóng người đang ngồi xoay lưng lại với gã.
“Hắn ta xoay người lại, mặt nạ bạch cốt trên mặt mơ hồ phát ra ánh sáng ảm đạm. Trong sơn động u ám, cặp mắt lộ ra sau chiếc mặt nạ cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi có tác dụng gì?” Người mang mặt nạ bạch cốt hỏi.
“Ta, ta, ta có quan hệ tốt với rất nhiều nhân tài ở đạo viện! Trương Lâm Xuyên! Trương Lâm Xuyên là huynh đệ của ta! Hắn ta là người của tam đại gia tộc, quan hệ giữa chúng ta rất tốt!” Phương Hạc Linh moi ruột moi gan nhanh chóng tìm được lá bài của mình.
Gã giống như nghe được tiếng cười của người đeo mặt nạ, nhưng lại không chắc lắm.
“Còn gì nữa không?”
“Còn có Thẩm Nam Thất! Người xếp thứ năm bảng đạo huân của thành Phong Lâm, hắn ta luôn mang ta theo làm nhiệm vụ!”
“Ngươi có quen Chúc Duy Ngã không?”
“Đã từng gặp, gặp rồi!” Phương Hạc Linh không hề ngu ngốc, gã biết nếu lúc này bị phát hiện là nói dối thì ngay cả cơ hội sống sót cuối cùng cũng sẽ biến mất.
Cho nên gã nói: Chỉ gặp thoáng qua thôi, nhưng người như Chúc sư huynh, không thể bị khống chế. Ta nghe lời, hợp tác hơn! Hơn nữa hắn ta đã đến Tân An rồi!”
Người mang mặt nạ bạch cốt từ chối cho ý kiến, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi có thể làm chủ Phương gia sao?”
Phương Hạc Linh sửng sốt một lúc, lập tức nói: “Có thể! Có thể! Hoàn toàn có thể! Cha ta chỉ có một đứa con trai là ta thôi!”
“Rất tốt.” Người đeo mặt nạ nói.
Sau đó có một người đi tới, đút vào miệng Phương Hạc Linh một viên gì đó màu trắng.
Phương Hạc Linh không dám do dự, trực tiếp nuốt xuống.
“Có việc ta sẽ liên lạc với ngươi.” Người mang mặt nạ bạch cốt nói xong, liền đứng dậy đi vào trong sơn động.
Mãi cho đến khi những người đó đều biến mất thì Phương Hạc Linh mới có thể xác định, gã sống rồi!
Yên lặng lâu thật lâu, một mình gã mới đi ra khỏi sơn động u ám, lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Gã chống hai đầu gối mềm nhũn, dùng sức thở gấp hai hơi.
Sau đó đi về hướng thành Phong Lâm.
Triệu Nhữ Thành luôn luôn ngủ đến xế chiều mới dậy, hắn ta không thoải mái lắm vặn vẹo uốn éo, đang định tiếp tục ngủ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chuyện gì đó mà hắn ta không nhận ra.
Tối hôm qua, hình như hắn ta mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn ta bật dậy, tiện tay mặc áo vào, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Đi vào viện, thấy Khương Vọng đang luyện kiếm, trong lúc cấp bách hắn ta vẫn không quên nói thêm một câu: “Tam ca, ngươi nên đổi chăn đệm khác đi, nằm đau cả người.”
Không đợi Khương Vọng đáp lời, hắn ta đã chạy biến.
“Này!”
Khương Vọng kêu một tiếng không kêu được người, hơi khó hiểu nói: “Đầu tuần ta mới đổi chăn đệm mà.”
Hắn thu kiếm đi về phòng ngủ, lật chăn đệm coi hồi lâu cũng không phát hiện ra thứ gì. Cuối cùng nhấc toàn bộ chăn đệm lên, mới nhìn thấy trên ván giường có một khối gỗ vụn nho nhỏ.
“…”
“Cách hai lớp đệm giường, hắn ta vẫn bị khối vụn gỗ cấn đau người được hả?”
“Có lẽ đây chính là đại gia tộc…”
…
Vân hạc của Lăng Tiêu các không giống như bồ câu đưa thư bay tới bay lui trong không trung, thực ra nó luôn ở trên mây, cùng biển mây hòa thành một thể. Năng lượng đạo thuật khiến cho đám mây chứa tin tức đi xuyên qua mây, đến khi đến gần mục tiêu thì mới “xả” nó ra, hóa thành vân hạc.
Trước lúc đó, cho dù có bắt được luồng năng lượng này thì cũng rất khó phá giải được tin tức trong nó, chỉ biết được bên trong có một luồng năng lượng mà thôi.
Cho nên vân hạc là cách truyền tin có tính an toàn vô cùng cao.
Diệp Thanh Vũ thường gửi thư vào buổi tối, sau khi trời vừa tối, vẫn chưa về khuya.
Phong thư này tới hơi muộn một chút, cũng không biết là bị chuyện gì làm chậm trễ.
Vân hạc bay vào từ cửa sổ, Khương Vọng đưa tay ra nhận, con vân hạc kia lại khẽ tránh thoát, bay đến trước mặt Khương An An.
“Thư này là cho muội!” Khương An An cười khanh khách, bỏ bảng chữ mẫu xuống, chộp lấy vân hạc và niệm thạch vào trong tay.
“Đúng vậy, là cho muội.” Khương Vọng cưng chiều cười cười, đi đến muốn cùng xem.
Khương An An bỗng nhiên cầm thư chạy ra ngoài: “Không cho ca xem.”
…
“…”
Khương An An ở trong phòng ngủ lắc lư rất lâu, sau đó mới về lại thư phòng.
“Vân hạc đâu rồi?”