Chương 170: "Độc Cô huynh đệ, sau này chúng ta làm bằng hữu đi?"
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lương đình lại cực kỳ sơ sài, chỉ có một chiếc bàn đá kèm với hai ghế đá.
Chân béo ngồi trên một trong hai chiếc ghế đó.
"Nè nè, đừng động thủ nha, đây cũng không phải là nơi để luận kiếm!" Gã xua tay nói.
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải, không nói gì.
Chân Vô Địch tự mình oán giận nói: "Cái chỗ rách nát này, tốn 10 điểm công của ta? Vừa nãy uổng công rồi."
Khương Vọng nghe được mí mắt nhướng lên, bởi vì 10 điểm công tên béo này kiếm đúng là của hắn.
"Khặc." Chân Vô Địch chuyển chủ đề, rất tự tin nói: "Qua trận chiến vừa rồi, chắc hẳn huynh đã biết xuất thân của ta."
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, gã cũng không muốn bại lộ thân phận, nhưng mà trong trận chiến vừa rồi đã nhịn không được vén lá át chủ bài đầu tiên, bởi vì đã vén qua một lá, cho nên thuận thế lập tức lại ra lá thứ hai.
Việc này cũng khiến gã không thể giấu diếm thân phận được nữa, bởi vì bí thuật đại biểu của gia tộc bọn họ quá nổi tiếng.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của chính Chân Vô Địch.
Trên thực tế Khương Vọng cũng không biết gã là ai.
"A, hóa ra ngươi chính là…"
"Đúng, ta chính là…" Chân Vô Địch chờ nửa ngày, mới phát hiện chính mình cũng không có chờ được đoạn sau của Khương Vọng.
Chỉ có thể cười nói: "Huynh biết đó."
Khương Vọng hoàn toàn không biết.
"Tìm ta tới có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.
"Ha ha, Độc Cô huynh đệ không cảm thấy trong Thái Hư Huyễn Cảnh quá nhàm chán sao? Mỗi lần tiến vào cũng chỉ một phòng nhỏ bước ba bước đã đụng tường, trừ chiến đấu cũng không có gì cả. Còn thôi diễn, công ít đến mức đáng thương, ta cống nạp không ít công pháp mới tích lũy được tí xíu. Còn chiến đấu, biến thái nhiều như vậy!" Dáng vẻ Chân Vô Địch xem ra là oán hận chất chứa từ lâu.
"Huynh là người đầu tiên hồi âm ta nhiều như vậy, cho nên liền mời qua đây tâm sự, kết giao bằng hữu." Chân Vô Địch nhìn trái phải rồi tiếp tục nói: "Chờ sau này mở rộng Hồng Mông Không Gian, lại tìm nơi tán chuyện thì thuận tiện hơn nhiều, cũng không cần tốn Công."
Nếu nói về hiểu biết với Thái Hư Huyễn Cảnh, đương nhiên Khương Vọng kém xa tên béo trước mặt này. Bởi vì hư thược của hắn là "nhặt" được, Thái Hư Huyễn Cảnh vốn không có danh ngạch của hắn.
Từ trong lời nói của Chân Vô Địch, Khương Vọng đạt được không ít tin tức. Một là loại người như Chân Vô Địch, căn cứ tại Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ là một phòng nhỏ ba bước vuông, hắn không giống, hắn có phúc địa. Mặc dù xếp hạng ngày càng thấp…
Thứ hai là, hóa ra có thể thông qua cống nạp công pháp cho Thái Hư Huyễn Cảnh, mà thu hoạch lại được Công.
Cái thứ ba là, sau này Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ mở ra một cái Hồng Mông Không Gian, hẳn là một nơi tương tự không gian công cộng. Mà còn không cần tốn Công khi tiến vào, rõ ràng là cổ vũ giao lưu.
Dưới tình huống nào sẽ cần mở ra không gian dạng này? Khương Vọng chỉ nghĩ được đến một khả năng là người trong Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ tăng lên nhiều!
Có lẽ một ngày nào đó, Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ mở rộng với tất cả tu sĩ.
Mà Khương Vọng đã nếm qua chỗ tốt Thái Hư Huyễn Cảnh, hoàn toàn có thể tưởng tượng được là như thế sẽ là một sự đổi mới mênh mông thế nào, người người như lũ đến?
Có lẽ sẽ trực tiếp cải biến toàn bộ cách cục của thế giới siêu phàm!
"Khi nào thì Hồng Mông Không Gian mở ra?" Khương Vọng hỏi.
Chân Vô Địch bĩu môi: "Trước đó còn nói Thái Hư Huyễn Cảnh ít nhất phải một trăm năm mới diện thế kìa. Ai mà biết được thời gian cụ thể?"
Khương Vọng như đang nghĩ gì đó gật gật đầu.
Có lẽ, Thái Hư Huyễn Cảnh căn bản không phải bí mật đối với một vài tầng lớp người. Sự vô tri của nhân loại thường là bởi vì ở vị trí quá thấp.
Tựa như những người bình thường không thể siêu phàm kia, rất có thể là cả đời này cũng không cách nào biết được bí mật về hung thú.
Mà chuyện hắn muốn làm chính là nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Để đón tiếp vô số kỳ ngộ tiềm tàng kìa, tất nhiên cũng có vô số khiêu chiến cùng với tương lai rộng lớn vô tận!
"Độc Cô huynh đệ, sau này chúng ta làm bằng hữu đi?"
Chân béo dự tính câu vai, bị Khương Vọng né được.
"Chân huynh có việc chớ ngại nói thẳng."
"Ha ha." Chân Vô Địch ngượng nghịu cười, nói: "Ta vừa luận kiếm với huynh, việc sử dụng bí pháp của gia tộc Trọng Huyền, sau này huynh đừng có nói cho người khác."
Hóa ra gã xuất thân từ một gia tộc mang họ Trọng Huyền, có vẻ gia tộc này rất nổi danh. Khương Vọng thầm nghĩ.
Trên thực tế, lúc hắn phục bàn về ván đấu sớm đã phát hiện, Trọng Thủy Thuẫn gì đó, vốn dĩ chính là gạt người. Bí pháp của Chân Vô Địch cũng không phải là ngưng tụ trọng thủy, mà là có thể thêm trọng lực lên trên đạo thuật!
Chẳng hạn như lần đầu chiến đấu với cái thủy thuẫn đó, lại như hỏa cầu giết chết hắn ở lần thứ hai kia.
Loại bí thuật cường đại thế này, nếu nói có gia tộc nhờ nó thành danh cũng không phải là việc khó hiểu.
"Nếu như Chân huynh không muốn, đương nhiên tại hạ sẽ không lắm mồm." Khương Vọng nói: "Chẳng qua, ngươi lại chiến với ta mấy trận."
Nét mặt Chân Vô Địch trước vui sau khổ, không khỏi khuyên nhủ: "Xưng hùng ở Du Mạch cảnh có ý nghĩa gì đâu? Chúng ta ở cảnh giới này, quan trọng nhất là viên mãn tam tài, vì đạo đồ sau này thiết lập căn cơ vững chắc. Đạo thuật là thủ đoạn hộ đạo, đạo đồ mới là hạch tâm."
"Ngươi nói rất đúng, thế nhưng ta không nghe ngươi."
"…" Chân Vô Địch xụ mặt béo: "Dù cho huynh đánh thắng ta, cũng không xưng hùng được ở Du Mạch cảnh đâu. Ngay cả một trăm người đứng đầu ta cũng không đánh vào được."
"Thắng ngươi là được."
"Lòng báo thù của Độc Cô huynh thật cường…"
"Chân huynh." Khương Vọng chân thành nói: "Dù sao ngươi cũng đã bại lộ trước ta, có thể không cần kiêng dè sử dụng bí thuật, không như đấu với người khác, còn phải che che đậy đậy không thoải mái. Có một người cùng rèn luyện tốt như ta, sao có thể không vui vẻ mà đấu một chút chứ?"
…