Chương 178: Để cho bọn chúng phí công vô ích đi.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Y nói vòng sang Khương Vọng: “Lão tam, thả người ra đi, trước mặt Đan đại nhân còn ra thể thống gì nữa?”
Khương Vọng cười cười, cũng thật sự thả lỏng tay, vững vàng thả tên mày cong kia xuống mặt đất. Còn vỗ vỗ bờ vai hắn ta hỏi: “Không sao chứ?”
Tên kia kinh hồn bạt vía, lại nói: “Không sao, không sao?”
Lúc trước hắn ta gào ầm lên, không ai có thể làm bộ như không nghe thấy. Vì vậy khi Lăng Hà nói như vậy, mọi người trong Tập Hình Ti vẫn thật không bắt bẻ được gì.
“Được rồi, nếu là theo trình tự thông thường thì mọi người giải tán đi.” Đan Trà giải tán mọi người, sau đó nhìn tên mày cong nói: “Mấy vị đệ tử đạo viện tài cao này đến là vì nhiệm vụ trên bảng đạo huân, có vấn đề gì thì ngươi đều phải trả lời cho thật tốt, hiểu chưa?”
“Đã hiểu, đã hiểu.” Điếu Sao Mi nói.
Lúc này Đan Trà mới gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi. Từ đầu đến cuối không hề đề cập đến chuyện bắt Triệu Nhữ Thành bồi thường tiền.
“Thảm rồi, bị tên này ghi hận rồi.” Triệu Nhữ Thành cười hì hì nói.
Trong miệng thì nói thảm rồi nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào cả.
Khương Vọng lại cảm thấy không sao cả, bọn họ đều là những kẻ nổi bật trong hàng ngũ đệ tử đạo viện, sau này rất có tiền đồ.
Nếu như trong tương lai muốn vào Tập Hình Ti, chỉ cần dựa vào tu vi, địa vị chắc chắn sẽ cao hơn Đan Trà, còn nếu không muốn vào Tập Hình Ti thì lại càng không có gì phải lo lắng.
Còn hiện tại, nếu như Đan Trà muốn giở thủ đoạn gì đó, thật sự nghĩ Đổng A không biết bao che khuyết điểm sao?
“Chúng ta thì không sợ, chỉ sợ chuyện trong nhà thôi.” Trước mặt tên mày cong không thể nói trực tiếp quá được. Lăng Hà chỉ nhàn nhạt nói với Triệu Nhữ Thành một câu, sau đó mới nói tiếp: “Lão tam, đệ nhanh hỏi đi.”
Từ đầu tới giờ, y không hề nói một câu trách cứ Khương Vọng lỗ mãng, Triệu Nhữ Thành lớn lối nào. Cho dù bọn họ đã vì vậy mà không cẩn thận đắc tội với nhân vật có thực quyền như Đan Trà.
Bởi vì huynh đệ ba người họ lúc ở chung với nhau, bất luận ai làm chuyện gì, có bất cứ hậu quả nào thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau gánh chịu.
…
Ba người Khương Vọng rời khỏi Tập Hình Ti, Đan Trà mới lại đi ra, khoanh tay không nói gì.
“Thủ lĩnh.” Tâm phúc của ông ta ở bên nói nhỏ: “Chúng ta cứ mặc kệ đám đệ tử đạo viện này kiêu ngạo như vậy sao?”
“Còn không phải là vì đám các ngươi làm việc bất lực sao? Tra án quá chậm chạp, mãi không tra được kết quả! Nếu không như vậy thì bọn chúng làm sao có chỗ nhúng tay vào?”
Chỉ có những vụ án mà Tập Hình Ti không thể xử lý được thì mới xuất hiện trên bảng đạo huân. Điều này là để tránh lẫn lộn quyền hành giữa các bên.
“Những đệ tử đạo viện này đều là một đám được nuông chiều từ bé, biết tra án thế nào sao?” Thuộc hạ khinh thường nói: “Để cho bọn chúng phí công vô ích đi.”
Đan Trà cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ kêu tu sĩ mày cong kia đến mắng cho một trận, sau đó tỉ mỉ hỏi chi tiết về hành động của Khương Vọng đối với hắn ta xong, sau đó mới phất phất tay áo để cho hắn ta rời đi.
“Cho đến bây giờ chỉ có Tập Hình Ti chúng ta lớn lối chứ nào có lý để cho người khác giẫm đạp dưới chân? Đạo viện thành Phong Lâm từ khi cái tảng đá thối tha Đổng A kia đến thì càng ngày lại càng chẳng ra thể thống gì.” Đan Trà lạnh lùng nói: “Quý tư thủ gần đây đang muốn dò xét quận vực, chờ lão nhân gia ngài tới thành Phong Lâm, chúng ta sẽ chẳng cần sợ ai cả.”
Cấp bậc của ông ta dù sao cũng không cao lắm, vẫn chưa biết rằng Quý Huyền đã từng đến đây rồi, hơn nữa lại còn bị Tống Hoành Giang làm nhục bên bờ Thanh Giang.
“Đúng vậy!” Thuộc hạ luôn miệng phụ họa.
Đan Trà lại hừ lạnh nói: “Triệu gia đến đây chưa lâu, lại giàu có như thế, thân thế không thể trong sạch được. Vốn mấy năm nay vẫn khá thành thật, hiếu kính không ít. Chúng ta nhắm một mắt mở một mắt thì cũng thôi. Bây giờ tiểu tử họ Triệu lại lớn lối như thế, vậy thì điều tra thêm về căn nguyên nhà hắn ta đi!”
Tập Hình Ti mặc dù chỉ phụ trách điều tra những vụ án siêu phàm, nhưng siêu phàm hay khongo lại do ai quyết định đây?
Bởi vì tồn tại khu vực thẩm quyền chồng chéo, thành chủ mạnh thì Tập Hình Ti sẽ phối hợp với thành chủ, còn nếu thành chủ yếu thì Tập Hình Ti sẽ làm việc độc lập.
Ở quận Thanh Hà, bởi vì Quý Huyền quá lớn mạnh, ở các thành lớn thuộc quận này, Tập Hình Ti trên căn bản đều có quyền tự chủ hoặc ít hoặc nhiều, tự mình nuôi dưỡng sức mạnh.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Tâm phúc không nhịn được nở nụ cười âm hiểm, bắt đầu tính toán trong chuyện này gã có thể kiếm được bao nhiêu.
...
Tên mày cong kia trình bày trình tự nhiệm vụ tương đối khách quan, không hề trộn lẫn ý đồ riêng, cũng không hề có ý định mưu hại gì cả.
Ít nhất thì kết quả điều tra của đám Khương Vọng là như vậy.
Nguyên nhân dẫn đến nhiệm vụ lần đó là một nhà dân ở Đỗ gia trấn bị ngộ hại.
Từ dấu vết hiện trường để lại không thể nào phán đoán được gì cả, tu vi của hung thủ đều cao, ít nhất là Cửu phẩm Du Mạch cảnh. Tên mày cong nhận định là Bát phẩm, chính là suy xét đến tính không xác định của tà đạo, cộng thêm đủ loại sự kiện xảy ra tại thành Phong Lâm trong thời gian gần đây, đưa ra một khoảng đảm bảo.
Mà bên phía đạo viện thành Phong Lâm, hai tu sĩ Bát phẩm Chu Thiên cảnh, ba tu sĩ Cửu phẩm Du Mạch cảnh, tỉ lệ như vậy, nếu đi làm những nhiệm vụ cùng cấp khác, cơ hồ hoàn toàn nắm chắc.
Nhưng kết quả sau cùng lại là một lần tổn thất nghiêm trọng nhất của đạo viện thành Phong Lâm. Có bốn đệ tử đã hi sinh. Phải biết rằng, hằng năm nội môn đạo viện thành Phong Lâm chỉ thu nhận có trên dưới mười đệ tử mà thôi.
Mỗi một đệ tử đạo viện đều là rường cột nước nhà. Đây cũng chính là nguyên nhân đạo viện thành Phong Lâm xem trọng chuyện này như vậy, sau khi Tập Hình Ti không điều tra ra kết quả gì thì liền phái đám Khương Vọng tiếp tục điều tra.
Ra khỏi Tập Hình Ti, đám Khương Vọng đi đến địa điểm thứ ba, là Trương thị.
Đây là kết quả thương lượng của ba người bọn họ, suy nghĩ của bọn họ rất rõ ràng.
Từ Phương Hạc Linh, đến Tập Hình Ti, tiếp theo sẽ là Trương Khê Chí. Cũng chính là đội trưởng chịu trách nhiệm của nhiệm vụ kia.
Mặc dù y đã chết nhưng những thứ y để lại vẫn chưa mất đi.
Trương Khê Chí vẫn sống trong ký ức của người nhà, bạn bè của mình.