Chương 179: Tương kính như tân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tập Hình Ti ở phía bắc phủ thành chủ, không xa phủ thành chủ lắm, gần đường lớn Thanh Mộc.
Nhưng đám Khương Vọng lại đi đường vòng, bởi vì trên thức tế thì thứ tự quan trọng hơn so với vị trí địa lý.
Trương gia hiện tại nghiễm nhiên là gia tộc đứng đầu trong ba gia tộc lớn, nhưng đi vào địa phận của họ vẫn chưa cảm nhận được bất cứ sự kiêu căng ngạo mạn nào. Ngược lại, những người Trương gia mà bọn họ gặp được trên đường đều vô cùng hữu lễ, sau khi biết bọn họ là đệ tử đạo viện, liền có người chủ động dẫn đường cho bọn họ.
Đám Khương Vọng chia ra ba đường, lần lượt đến nhà của Trương Khê Chí, nhà bạn tốt nhất của Trương Khê Chí và nhà của trưởng tộc.
Khương Vọng đến nhà của trưởng tộc.
Đến nhà của Trương Khê Chí tất nhiên sẽ có được nhiều manh mối nhất, mà Triệu Nhữ Thành lại là người sẽ không để sót bất cứ manh mối nào.
Bàn về bối phận của tộc trưởng Trương thị, hẳn là gia gia của Trương Lâm Xuyên, nhưng lại không cùng một chi với Trương Lâm Xuyên.
Đương nhiên, với thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên, tất nhiên cũng sẽ quy về dòng chính. Thậm chí nếu không phải chí hướng của Trương Lâm Xuyên không phải ở đây thì vị trí tộc trưởng đã nắm chắc trong tay rồi.
Khương Vọng là tân tú đang lên của đạo viện thành Phong Lâm, tộc trưởng Trương gia rút ra một chút thời gian giúp hắn giải thích tình huống khách quan của Trương Khê Chí.
Hai người tán gẫu trong chốc lát, không có nhiều thu hoạch lắm. Khương Vọng đang chuẩn bị cáo từ thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm: “Thiếu gia Lâm Xuyên đã về rồi!”
Trương Lâm Xuyên liền theo tiếng nói vào viện, hành lễ với tộc trưởng: “Lâm Xuyên vội đến vấn an đường gia gia.”
Lễ số chu toàn.
Tộc trưởng ngồi ngay ngắn, đưa tay nhẹ đỡ, cười hòa ái: “Ngươi cực khổ tu hành, trở lại một chuyến cũng không dễ dàng gì, không cần lần nào cũng đến thăm ta đâu.”
“Nên chứ ạ.” Trương Lâm Xuyên cười đáp, sau đó chào Khương Vọng: “Khương sư đệ lần này là tới nhà ta làm khách sao?”
Khương Vọng sao dám coi thường, đã sớm đứng một bên, lúc này mới cười khổ nói: “Không phải là bị phân nhiệm vụ sao? Cũng không biết là ý của Tống phó viện trưởng hay là Đổng viện trưởng nữa.”
Hắn không thể đem chuyện này đến hỏi Đổng A được mà Đổng A cũng sẽ không để ý đến hắn. Đổng A là viện trưởng đạo viện chứ không phải là bảo mẫu của bất cứ ai.
“Vậy sao?” Trương Lâm Xuyên hơi hăng hái: “Ý của ai thì có gì khác nhau?”
Khác biệt rất lớn đó! Nếu là ý của Đổng A thì đó chính là đánh giá cao. Còn nếu là ý của Tống Kỳ Phương thì nói không chừng chính là gây phiền toái.
“Thật ra cũng không có gì.” Liên quan đến xích mích với Tống Kỳ Phương, Khương Vọng không tiện nói nhiều, bèn nói lảng: “Hôm nay đến tay không, không tiện quấy rầy. Đợi nhiệm vụ này xong, lần sau sẽ đến tìm Trương sư huynh uống rượu.”
“Được.” Trương Lâm Xuyên cười cười, rồi cáo từ lão tộc trưởng: “Đường gia gia, con về nhà trước đây.”
Ông lão cười ha ha nói: “Về đi, về đi, để cho mẹ ngươi chờ lâu nó lại đến trách ta.”
Lời hẹn không hẹn rõ thời gian trong miệng người trưởng thành, xét theo một ý nghĩa nào đó thì chính là không hẹn.
…
Trương Lâm Xuyên ra khỏi viện của tộc trưởng, đi về nhà mình. Dọc đường gặp người trong tộc chào hỏi, ai ai hắn ta cũng gật đầu đáp lại. Chẳng qua cái khăn tay che miệng kia trước sau vẫn không hề di chuyển. Người trong tộc cũng không ngại, đều biết rõ bệnh sạch sẽ của hắn ta.
Nhà của Trương Lâm Xuyên không lớn lắm nhưng trong ngoài bốn viện nhỏ, tuyệt đối không hề khó coi. Phụ thận hắn ta là một quản sự trong tộc, việc phải làm không nhiều lắm nhưng tiền bạc lại không ít.
Với thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên cùng với tiền đồ tương lai, trong tộc không ai có thể bạc đãi người nhà của hắn ta.
Còn chưa đi vào viện, hạ nhân đã liền ra đón.
“Thiếu gia, người đã về. Có muốn dùng cơm không ạ? Lão gia và phu nhân đều đang đợi người đó!”
Ngay từ lúc hắn ta về tộc, người trong nhà đã sớm chuẩn bị.
Trương Lâm Xuyên gật đầu, đi về phía đại sảnh để dùng cơm.
Cha mẹ quả nhiên đã sớm ngồi bên bàn cơm chờ hắn ta.
Cha Trương là một người có tính tình hoài cựu, dù cho gặp con trai có vui thế nào thì trên mặt cũng sẽ không lộ ra quá nhiều, chỉ hờ hững nói: “Ngồi đi.”
Ngược lại mẹ Trương lại yêu thương nở nụ cười, chuyển một dĩa cá diêu hồng đến trước mặt hắn ta, nói: “Lâm Xuyên, mau nếm thử đi.”
Trương Lâm Xuyên đi đến trước vị trí của mình, nhìn thoáng qua băng ghế, không nhịn được dùng khăn tay chùi chùi vết dầu mỡ dính bên trên – hẳn là dính vào lúc bê thức ăn lên – sau đó để khăn tay sang một bên.
Hắn ta rất nhanh đã nghe thấy giọng nói tức giận của cha vang lên: “Bà sao vậy hả? Đã nói hôm nay Lâm Xuyên về nhà ăn cơm, để bà sai bảo hạ nhân vẩy nước quét nhà sạch sẽ, mà cả cái băng ghế cũng không sạch!”
Giọng mẹ vẫn ủy khuất như cũ: “Dọn dẹp trong ngoài mấy lần rồi…”
“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ.” Trương Lâm Xuyên vội cười hòa giải, nói: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, chia cái bàn tròn thành ba phần đều nhau, mỗi người chiếm một góc.
Tương kính như tân (*)
(*) Kính trọng nhau như khách.
…
Ba người Khương Vọng tập hợp lại, tổng hợp những tin tức vừa thu thập được lại.
“Tốt lắm!” Triệu Nhữ Thành gõ gõ trán nói: “Thông tin mà mọi người thu thập được không khác biệt gì lắm, tạm có thể tin được. Vậy thì Trương Khê Chí này quả thật là người như vậy.”
Hắn ta bổ sung thêm: “Bất kể y ẩn giấu bộ mặt gì, dáng vẻ thường ngày, lúc làm nhiệm vụ hay trước mặt các sư huynh đệ khác cũng không có gì khác biệt.”
“Nghiêm cẩn.” Khương Vọng giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi.
Triệu Nhữ Thành trợn trắng mắt, tiếp tục phân tích: “Tích cách của Trương Khê Chí, có một điểm vô cùng vượt trội, người nhà hay bạn bè của y đều có nhắc đến đó chính là ‘ổn trọng’. Nói cách khác chính là ‘sợ sệt’. Sơn mạch Kỳ Sơn nguy hiểm ai cũng đều biết, người như y mà có thể đuổi theo lên núi thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bởi mục tiêu nằm trong tầm tay, y phán đoán rằng không tốn quá nhiều thời gian là đã có thể thành công xuống núi rồi. Mức độ nguy hiểm nằm trong phạm vi y có thể khống chế được.”
Hắn ta cười hỏi: “Điều này cho thấy điều gì đây?”