Chương 189: Lúc ánh mặt trời rực rỡ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiện tay túm lấy một thanh kiếm, nghênh chiến đối thủ đang đánh đến. Đạo nguyên có thể sử dụng không còn nhiều lắm, hắn ta cố gắng hết sức dùng tiết kiệm.
Mặc dù chưa từng tu qua kiến điển siêu phàm, vốn dĩ với năng lực khống chế cơ thể của tu vi Thông Thiên cảnh cũng đủ để thể hiện một chiến lực nhất định. Đương nhiên, không thể nào sánh bằng hệ thống đạo thuật mà hắn ta đắm chìm trong nhiều năm được.
Giao kiếm mấy lượt, Thẩm Nam Thất nhẹ nhàng lùi lại, đối thủ ầm ầm ngã xuống đất, ở vị trí trái tim xuất hiện một lỗ thủng đang không ngừng trào máu tươi. Đó là vết thương do Kim Quang Tiễn tạo thành.
Hắn ta bất đắc dĩ vận dụng đạo thuật lần nữa.
Rốt cục đạo nguyên đã hoàn toàn cạn kiệt.
Kết thúc rồi sao? Hắn ta nghĩ.
Trong phạm vi mà mắt hắn ta có thể nhìn thấy, càng lúc càng có nhiều tà đạo xuất hiện.
Những người này đều không hề che mặt, bởi vì bọn chúng không hề có ý định để cho ai sống sót.
Ánh mặt trời tỏa sáng khắp núi.
Dưới ánh mặt trời đang có một thân ảnh đang đi rất nhanh giữa núi rừng.
Một thanh trường đao quét qua.
Ánh đao phản xạ ánh nắng, bóng người xuyên qua bóng người.
Máu tươi tung tóe, đầu người rơi xuống.
Ngụy Nhiễm hiện thân.
Những tà đạo yêu nhân…vừa mới có khuynh hướng tụ lại kia liền tản ra, sau vài cái chớp mắt liền đã biến mất.
Trong trận pháp như thế này, bọn chúng vừa có thể tấn công lại vừa có thể phòng thủ.
“Không ngờ lại là ngươi đến cứu ta.” Thẩm Nam Thất nói.
Ngụy Nhiễm nhìn sau lưng hắn ta một chút, giọng nói rất thờ ơ: “Ngươi vẫn vậy. Nếu như đi một mình thì đã sớm thoát khỏi đây rồi.”
“Đừng nói nhảm. Những người còn lại khi nào mới đến? Chỉ có hai chúng ta thì không phá nổi trận pháp này đâu.” Thẩm Nam Thất chớp cơ hội thở dốc, cố gắng khôi phục thêm một chút sức lực.
“Chỉ có hai chúng ta.” Ngụy Nhiễm nói: “Không còn ai nữa đâu.”
“Cái gì?”
“Bọn họ không đến kịp, dứt khoát chỉ có một mình ta đến.”
Thẩm Nam Thất hít sâu một hơi, nói: “Vậy bây giờ ngươi đi gọi người đến, chúng ta liên thủ, có thể chống đỡ một lúc.”
“Vẫn chưa hiểu sao? Những thứ tà đạo này đang muốn bao vây chặn viện binh, không thể có thêm ai nữa rồi. Những người này bày ra trận pháp phức tạp như vậy, chắc chắn là có âm mưu lớn. Nếu như Thành vệ quân bị tổn hại quá lớn, sợ rằng thành Phong Lâm sẽ gặp phải nguy hiểm.” Ngụy Nhiễm rất quả quyết, cầm đao xoay người: “Ngươi đi dùng với ta, hai chúng ta còn có cơ hội phá vòng vây.”
“Vậy còn bọn họ thì sao?” Thẩm Nam Thất tức giận hỏi.
Ngụy Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiện tay đưa đến bốn thanh trường kiếm, chuẩn xác ném dến bên cạnh bốn đệ tử đạo viện đang bị thương nặng.
Leng keng!
Bốn đệ tư kia cũng rất quả quyết, bất luận là nam hay nữ đều nắm lấy kiếm.
Bọn họ chờ đợi đã lâu, cũng đã trơ mắt nhìn một mình Thẩm Nam Thất chống đỡ đã lâu.
Trong lời nói của Ngụy Nhiễm cũng không hề che dấu, trực tiếp nói cho bọn họ biết bọn họ đã không còn hy vọng.
Không liên lụy đến Thẩm Nam Thất chính là kết cục tốt nhất rồi.
“Đừng!”
Thẩm Nam Thất tiến lên muốn đoạt kiếm lại bị Ngụy Nhiễm một tay bắt lấy.
Thân thể mệt mỏi làm sao có thể thoát khỏi sự khống chế của Ngụy Nhiễm đây?
Trơ mắt nhìn bốn sư đệ sư muội tự vẫn ngã xuống trước mặt mình, Thẩm Nam Thất đỏ mắt: “Ngụy Nhiễm! Ngươi là đến cứu người hay là đến giết người?”
Hắn ta dường như lại nhìn thấy đêm ấy.
Đêm đậm màu máu đó.
Khi đó hắn ta và Ngụy Nhiễm ở cùng nhau.
Quả thật Ngụy Nhiễm cũng lựa chọn như vậy.
Hôm đó, bạn thân của hắn ta và Ngụy Nhiễm đã chết thảm trước mặt bọn họ, bị đốt thành tro.
Xương cốt không còn.
“Có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì lãng phí thời gian để làm gì?” Ngụy Nhiễm lạnh lùng xoay người: “Muốn báo thù cho bọn họ thì theo sát.”
“Ngụy Nhiễm!” Giọng của Thẩm Nam Thất thay vì nói là giận dữ gầm lên, không bằng nói là khóc thét.
“Ngươi còn có khí lực như vậy, không bằng giết nhiều thêm mấy kẻ tả đạo, cũng khiến cho bọn họ được nhắm mắt.” Ngụy Nhiễm cầm ngược Khoái Tuyết, chém vào thân cây một nhát.
Nhìn vòng cây đoán tuổi một chút, trực tiếp đi thẳng.
“Trận pháp có thể lừa gạt ánh mắt của chúng ta nhưng lại không thể nào lừa được cây cối. Bởi vì cây cối không có mắt chỉ có bản năng sinh tồn.”
Thẩm Nam Thất kiềm chế nước mắt, im lặng theo sau.
Trong lòng hắn ta cũng hiểu, những sư đệ sư muội kia lựa chọn tự vẫn không hề sai. Ít nhất có thể tránh phải chịu nhiều thống khổ. Nhưng về mặt tình cảm, hắn ta không thể nào chấp nhận kết quả như vậy.
Hắn ta nỗ lực lâu như vậy, kiên trì lâu như vậy mà lại không cứu được ai cả.
Một người cũng không được.
Hắn ta cơ hồ muốn nổi điên.
Dọc đường đám tà đạo lại tập kích thêm hai lần quy mô lớn, nhưng đều bị Ngụy Nhiễm và Thẩm Nam Thất giống như đã nổi điên chém giết.
Nhưng mà đi mãi đi mãi vẫn chưa xuống đến chân núi, cao thủ mà Ngụy Nhiễm dự đoán cũng chưa từng xuất hiện.
Trấn Đường Xá ở phía tây, Thẩm Nam Thất mơ mơ hồ hồ đi về phía tây.
“Đi về phía nam.” Ngụy Nhiễm nói.
Thẩm Nam Thất đổi hướng đi, một câu cũng không hỏi.
Nhưng Ngụy Nhiễm lại giải thích: “Trên đường đến cứu trợ, gặp một nhóm cũng đến giúp đệ tử đạo viện. Bọn họ hiện tại còn chưa xuất hiện đại khái đã bị vây ở đâu đó rồi. Chúng ta nên đi xem một chút.”
Thẩm Nam Thất quay đầu nhìn Ngụy Nhiễm, trong đôi mắt dần dần có lại thần thái, nhưng đó là sự phẫn nộ: “Ngươi nói là sẽ không có viện binh đến nữa mà?”
“Không kịp.” Ngụy Nhiễm hờ hững nói: “Đợi ở đó rồi từ từ mất máu, ngươi sẽ chết, ta cũng chưa chắc có thể sống sót rời khỏi được.”
Ngụy Nhiễm bổ sung: “Hơn nữa ngươi xem, ngay cả đoàn người đó cũng đã bị bao vây rồi.”
“Ngươi luôn luôn đưa ra lựa chọn như vậy.” Thẩm Nam Thất nghiến răng nói: “Hy vọng có một ngày, khi ngươi cũng bị đặt trong lựa chọn như vậy, ngươi có thể vui vẻ chịu đựng!”
Ngụy Nhiễm chỉ tung người đi trước, bỏ ánh mặt trời lại phía sau.
“Không cần chúc phúc cho ta. Lúc ta năm tuổi, đã từng được chọn qua rồi.”