Chương 188: Tuyệt đối không!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đổng A thở dài một hơi. Hiếm khi nói nhiều hơn mấy câu: “Ngươi nhất định phải để ta nói thẳng ra, với thực lực hiện tại của ngươi, ngay cả một kích của Bạch Cốt Đạo cũng không chịu nổi sao?”
“Ta hiểu được.”
Khương Vọng sải bước ra cửa.
Phía sau lại vang lên giọng nói của Đổng A: “Đúng rồi, nếu như bọn chúng còn tiết lộ tin tức gì với vị Thánh Chủ tương lai là ngươi thì phải nói cho ta biết đầu tiên.”
Ánh mặt trời vào đông bên ngoài phòng thật sự phá lệ chói mắt.
Khương Vọng đau xót.
“Biết rồi ạ!” Hắn nói.
Núi cao, gió núi thổi loạn mái tóc dài.
“Bao giờ thì Đạo Tử thức tỉnh?” Bạch Cốt sứ giả đi đến phía sau Bạch Liên hỏi.
Bạch Liên xoay người lại nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Mặt nạ hoa văn hoa sen che kín mặt nàng ta, chỉ lộ ra một đôi mắt đang nhìn Bạch Cốt sứ giả.
“Mặt nạ mang lâu rồi, có lẽ ngươi đã quên mất bản thân là ai.”
Bạch Cốt sứ giả đưa tay ra, gỡ mặt nạ hoa văn hoa sen xuống, lộ ra khuôn mặt của Diệu Ngọc.
“Vậy còn ngươi thì sao?” Diệu Ngọc hỏi: “Ngươi còn nhớ ngươi là ai hay không?”
“Ta sao?” Bạch Cốt sứ giả đi đến cạnh nàng ta, hai người cùng đứng trên núi cao, chẳng qua là ngược hướng.
“Không nhớ.” Hắn ta nói.
Diệu Ngọc tựa như cũng chẳng thèm để ý đến đáp án của hắn ta, đổi chủ đề: “Lục Diễm tìm ngươi sao?”
Bạch Cốt sứ giả nhìn xuống núi: “Con đường Bạch Cốt này của mỗi một người đều nửa thật nửa giả. Mỗi một câu nói ra đều phải thật cẩn thận. Mọi người đều thử dò xét lẫn nhau, nhắm vào nhau, lại không thể không vì mục tiêu chung mà tiến về phía trước. Không đến giây phút cuối cùng không ai có thể biết thái độ của ai là thật, còn thái độ của ai là giả. Lão ta lộ rõ ý định muốn giết u Dương Liệt, cũng phải khiến cho ta tin mới được.”
“Ngươi cũng vậy mà, cũng phải khiến cho ta tin ngươi thì mới được.” Diệu Ngọc nói.
“Đương nhiên ngươi nên tin ta, bởi vì ít nhất đến hiện tại, mục tiêu của chúng ta vẫn giống nhau. Đều đang tìm kiếm Đạo Tử thức tỉnh.”
“Con đường Bạch Cốt của tất cả mọi người, đều đang chờ đợi Đạo Tử thức tỉnh. Nhưng không ai để ý đến Đạo Tử là ai.”
“Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi để ý sao?”
“Ta đã từng nghĩ là ta sẽ không để ý, bởi vì bất luận giáng sinh thành ai, Đạo Tử đều chính là Đạo Tử kia. Nhưng ta hiện tại…” Diệu Ngọc nhẹ nhàng ấn ngực của chính mình: “Thật sự có chút mê hoặc.”
“Chuyện này rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy.”
“Vậy còn chuyện ngươi muốn làm thì sao? Dù sao nếu dựa theo thần dụ, chỉ cần kế hoạch tiến hành đến một bước kia thì dĩ nhiên Đạo Tử có thể thức tỉnh rồi. Ngươi làm hay không làm, chọn hay không chọn đều chẳng có gì khác biệt.” Bạch Cốt sứ giả nói.
“Tóm lại là hy vọng có thể viên mãn một chút.” Diệu Ngọc hơi mờ mịt cười: “Không ngờ, Tôn Thần có thể giáng xuống thần dụ một lần nữa. Hắn đã trở về từ Vong Xuyên, chúng ta còn ở đây phỏng đoán thiên cơ, thật đáng cười.”
“Kế hoạch lập tức phải bắt đầu rồi.” Bạch Cốt sứ giả nhìn nơi xa, hai tay mở rộng, giống như muốn ôm mọi thứ trong tầm mắt nói: “Ngươi có muốn nói với bọn họ gì đó không?”
“Nguyện Tôn Thần mang đến sự công bằng cho bọn họ.” Diệu Ngọc nói.
Phía xa xa, là một đỉnh núi cao vút, như bồng lai tiên cảnh.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã hết tháng mười một, giao thừa cũng càng lúc càng gần.
Vào một ngày nọ, mặt trời vừa lên, vạn vật tươi tốt.
Tâm trạng của Thẩm Nam Thất lại rất tăm tối.
Vị trí hiện tại là ở phía đông trấn Đường Xá, đại khái chính là trên Tây Sơn. Cách trấn Tiểu Lâm bị bỏ hoang không xa lắm.
Nhưng hắn ta không thể nào xác định phương hướng được, hắn ta bị lạc đường rồi.
Rõ ràng phương hướng đúng rồi, đường đi đều thấy rất rõ, nhưng vòng rồi lại vòng, quay về vị trí cũ.
Thẩm Nam Thất không dám mạo hiểm nữa, hơn nữa các sư đệ, sư muội đều đã bị thương nặng, không thể tự bảo vệ bản thân được.
Hắn ta nhạy bén nhận ra, đây là âm mưu nhắm vào tất cả đệ tử của đạo viện!
Năm mươi người cùng đi, đến lúc này người vẫn có thể tự mình di chuyển chỉ còn hắn ta và một sư đệ khác. Còn nếu nói là còn khả năng chiến đấu thì chỉ còn lại mình hắn ta mà thôi.
Nhìn khắp thành Phong Lâm, Tây Sơn ở hướng đông bắc, cũng chẳng biết cái tên “Tây Sơn” này làm sao mà có nữa.
Trước đây nơi đây bị một nhóm sơn tặc chiếm đóng, sau đó bị đệ tử ngoại môn Khương Vọng đơn thương độc mã tiêu diệt, liền thanh bình một khoảng thời gian.
Thẩm Nam Thất dẫn đội tiến vào Kỳ Xương sơn mạch để săn yêu thú, vốn đây chỉ là một nhiệm vụ rèn luyện bình thường mà thôi, không ngờ lại gặp phải tập kích ngoại ô trấn Đường Xá.
Một đường vừa chạy vừa chiến đấu, tính tính khoảng cách, hẳn là đã đến Tây Sơn bởi vì bọn họ vẫn luôn chạy về hướng đông.
Chẳng qua sau khi đến nơi này phương hướng đã chẳng còn ý nghĩa nào.
Hắn ta không quá hiểu biết về trận pháp, cũng không thể nào bỏ lại các sư đệ và sư muội để đi mạo hiểm.
Những… thứ tà đạo đang ẩn nấp trong bóng tối kia, giống như đang muốn từ từ tiêu hao thể lực của hắn ta. Chúng chỉ thỉnh thoảng phát động tập kích chứ không xông lên toàn bộ.
Cho đến hiện tại, hắn ta chỉ có thể đợi. Tín hương cầu cứu đã sớm được hắn ta nắm cơ hội đốt lên rồi.
Bây giờ chỉ còn chờ xem, là viện binh đến trước hay là hắn ta sẽ không kiên trì nổi nữa mà ngã xuống trước.
Không đếm được đây đã là lần tập kích thứ mấy, đạo nguyên dự trữ cơ hồ đã cạn kiệt.
Đồng đội cuối cùng cũng đã ngã xuống, bởi vì hắn ta bạo phát mà may mắn còn sống. Nhưng hắn ta thật ra hiểu rõ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu như không thể cứu chữa kịp thời thì khó lòng qua khỏi.
Đạo Toàn chuyển động bên trong Thông Thiên cung, chuẩn bị sinh ra đạo nguyên mới. Nhưng Thẩm Nam Thất không biết, hắn ta có thể chờ đến lúc đó hay không nữa.
Không, nhất định có thể.
Thẩm Nam Thất không quay đầu lại, hắn ta biết phía sau là những ai. Đó là đồng đội của hắn ta.
Mà Thẩm Nam Thất hắn ta tuyệt đối không bỏ rơi đồng đội.
Tuyệt đối không!