Chương 195: “Để ta tới đem sự công bằng cho các ngươi.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn không còn cách nào khác, trực tiếp lấy cái chết gửi tin.
Tu sĩ bất ngờ bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt, bỗng vừa lau mặt, gò má, vừa rút kiếm xông đến dưới núi.
“Giết! Giết bọn chúng!”
“Trước khi quốc tướng chạy tới, không thể để bọn chúng tiến lên một bước!”
Ngoài mấy tu sĩ từ đầu đến cuối đang thử chữa trị đại trận bên ngoài, gần như tất cả tu sĩ đóng giữ nơi đây đều rống giận, cùng công kích phía dưới núi.
Những tu sĩ này đều lệ thuộc Tập Hình Ti, nhưng không ai sẽ nhớ đến tên của bọn họ. Bọn họ cũng mặc trang phục Tập Hình Ti, nhưng trong danh sách của Tập Hình Ti không có tên bọn họ.
Bởi vì bọn họ chấp hành nhiệm vụ bí ẩn như vậy, làm việc ngay cả chính bọn họ cũng không mong muốn.
Bọn họ giấu sự xấu hổ và áy náy trong lòng, lại ngẩng đầu kiêu ngạo và tự hào.
Bọn họ tổn thương dân chúng vô tội, lại bảo vệ tương lai của Trang Quốc.
Bọn họ là loại người gì?
Lịch sử sẽ đánh giá thế nào?
Điều đó có lẽ rất quan trọng, có lẽ cũng không quan trọng.
Khi đã đến nước này, việc đã đến nước này, chỉ có xông lên giết.
Ta nhìn xuống từ trên cao, không biết nên nắm lấy nơi nào!
...
Cuộc tập kích Phi Lai Phong đã bắt đầu, kế hoạch Bạch Cốt Đạo bày mưu tính kế mấy chục năm được triển khai toàn diện, chính thức tiến vào giai đoạn kết thúc.
Làm Thánh nữ Bạch Cốt Đạo, Diệu Ngọc lại thất vọng mất mát.
Bởi vì nàng còn đang lưỡng lự muốn đẩy mạnh lần lựa chọn lần thứ ba đã sớm thiết kế xong, mượn việc thứ ba Khương Vọng hứa hẹn, trợ giúp Đạo tử hoàn thành thức tỉnh hay không.
Nàng rất rõ ràng một khi kế hoạch thi hành đến một bước cuối cùng, nếu như nàng còn không hành động, như vậy, cố gắng trước đó của nàng coi như uổng phí.
Lúc đó Tôn Thần đã lâm thế, chuyện thức tỉnh Đạo tử sẽ không có công lao của nàng.
Trong những khoảng thời gian gian nan ở quá khứ, vô số lần nàng được cho biết, nàng là Thánh nữ Bạch Cốt Đạo. Nàng phải phụ tá Bạch Cốt Đạo tử sau khi thức tỉnh, cùng rửa sạch thế giới xấu xí này.
Đạo tử chính là đạo lữ của nàng.
Đó vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của nàng, là lý do nàng đi tới bây giờ.
Cho nên nàng luôn quyến luyến và si mê, quyến luyến Đạo tử còn chưa xuất hiện nhưng cuối cùng sẽ xuất hiện.
Cho nên sau khi xác định Khương Vọng chính là Đạo tử hàng thế, nàng thậm chí có thể không chút do dự liều mạng vì hắn.
Làm Thánh nữ Bạch Cốt Đạo, nàng cũng vô cùng rõ ràng, sau khi thức tỉnh, Đạo tử mới thật sự là Đạo tử.
Cuộc đời trước đó, đều là giấc mộng trong khi thai nghén, vọng tưởng hồng trần.
Cho nên nàng mới chuẩn bị cho Khương Vọng ba lần lựa chọn, thúc đẩy hắn nhanh chóng hoàn thành thức tỉnh.
Nhưng nàng không nói rõ được vì sao, vì sao lại do dự lâu như vậy.
Đến mức bỏ lỡ từng chút, từng chút thời gian.
Trước kia nàng hoàn toàn không thể tin được. Từ nhỏ chém giết, lớn lên trong bầy hung thú, mình từ khi có ý thức đã tín ngưỡng Bạch Cốt Tôn Thần, lại có loại tâm tình do dự này.
Nhưng sự châm chọc tuyệt diệu là —— khi nàng còn đang do dự, Đạo tử... đã thức tỉnh.
Có lẽ Bạch Cốt Tôn Thần đã không tin tưởng tín đồ của Thần, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Thời gian không giống như thần dụ chỉ dẫn, nhưng quả thực là thức tỉnh.
Làm Bạch Cốt Thánh nữ đương đại, cảm giác số mệnh thân cận sẽ không lừa gạt nàng.
Vào giờ phút này, ở nơi nào đó, Bạch Cốt Đạo tử đã thức tỉnh.
Mà điều duy nhất nàng có thể xác định là Bạch Cốt Đạo tử đến thế gian không phải Khương Vọng.
Không phải Khương Vọng!
Diệu Ngọc không rõ mình nên thả lỏng hay tiếc nuối.
Bên ngoài phòng ngủ, ánh nắng sáng ngời.
Vương Trường Cát đi qua cửa phòng sụp đổ, đi đến trong viện.
Bước qua thi thể mèo quất.
Tiểu Quất có một đôi mắt màu nâu, lúc này đã không nhúc nhích mở to mắt nhìn bầu trời.
Y đẩy ra cửa sân, đi ra tiểu viện.
Y đã rất lâu không đi ra khỏi viện vào lúc giữa ban ngày, người đang đông như vậy. Càng nhiều người, thế giới này càng khiến y khó chịu. Tất cả đều không có gì khác biệt.
Y ngẩng đầu, nhìn sắc trời xán lạn, hơi híp mắt lại.
“Đồ mất mặt xấu hổ!”
Một lão nhân có thân hình cường tráng đi thẳng tới trước mặt, hỏi thật hung hãn: “Có phải Trường Tường ở trong viện của ngươi không?”
Y đương nhiên nhớ kỹ, người này tên là Vương Liên Sơn, là tộc trưởng Vương thị thế hệ này, phụ thân của y.
Vương Trường Cát nhìn về phía người này, không nói gì.
“Phế vật! Ta đang hỏi ngươi!” Lão nhân tự cảm thấy uy nghiêm bị khiêu khích, giơ tay lên muốn đánh tới.
Tay của lão vừa mới nâng lên.
Tay Vương Trường Cát đã đặt ở huyệt thiên linh của lão.
Vương Liên Sơn bị định nguyên tại chỗ như vậy, nhưng tóc của lão, máu thịt của lão bỗng nhiên có chất lỏng đậm đặc kì dị lưu động, từ trên người “chảy” xuống dưới, rót thành một vũng ở bên cạnh. Một lão nhân cường tráng như vậy, một tu giả Chu Thiên Cảnh, trong nháy mắt chỉ còn một bộ xương khô đứng tại chỗ cũ.
Rắc, rắc!
Bộ xương khô cũng tan ra thành từng mảnh.
Có người thấy cảnh này từ xa, hoảng sợ kêu to lên: “Tộc trưởng chết! Tộc trưởng chết! Vương Trường Cát giết tộc trưởng rồi!”
“Cái gì?”
“Sao có thể như vậy?”
“Chết tiệt! Tộc vệ đâu?”
“Mời các cung phụng tới đây!”
Sự bình yên của tộc địa Vương thị bị phá vỡ mà lâm vào hoảng sợ, hỗn loạn, mù mịt, lờ mờ.
Có người đã cầm vũ khí, chậm rãi tụ lại hướng về Vương Trường Cát.
Cũng có thiếu neien phẫn nộ xông lên trước, cầm cây gậy gỗ lao về phía Vương Trường Cát.
Thế giới này rất ồn ào náo, rất hỗn loạn.
Vương Trường Cát nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt. Y vẫn bình tĩnh như cũ.
Y di chuyển bước chân, nghênh đón, đi ngược dòng người.
Y nói chuyện, nhưng âm thanh lại không chút chập chờn, cũng không quan tâm người khác có thể nghe thấy hay không——
“Để ta tới đem sự công bằng cho các ngươi.”
...
Năm Vĩnh Thái thứ mười bốn theo lịch Trang Quốc, Vương thị, một trong ba họ lớn của thành Phong Lâm, quận Thanh Hà bị diệt tộc.
...