Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 194: Tâm ta như ánh trăng bể vỡ

Chương 194: Tâm ta như ánh trăng bể vỡ


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này rốt cuộc hắn cũng nghe rõ giọng nói đó.
Kia chính xác là giọng nói của Vương Trường Cát.
Giọng nói kia tràn ngập lo lắng, nóng nảy và hung ác.
Đó là những thứ mà Vương Trường Tường chưa từng nhìn thấy trên người huynh trưởng của mình.
Ngay cả lúc nhỏ, lúc hắn ta xé mất thư của người yêu của huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ nhẹ nhàng nói với hắn ta không được làm như vậy.
Ngay cả khi đã trưởng thành, huynh ấy gặp đủ loại thờ ơ oán hận, huynh ấy cũng chỉ nhàn nhạt xoay người, tự nói với chính mình, mặc kệ bọn họ đi.
Nhưng mà lúc này, giọng nói kia lại chói tai, thô bạo, thậm chí tuyệt vọng như thế.
Giọng nói kia đang không ngừng lặp lại…
"Vương Trường Tường!"
"Vương Trường Tường!"
"Cút cho ta!"
"Mau cút cho ta!"

Trong khi chạy, tóc gáy Vương Trường Tường lập tức dựng đứng.
Tố dưỡng chiến đấu tốt đẹp làm cho hắn nhanh chóng kết đạo quyết, chuẩn bị tốt để ra tay ngay lập tức.
Hắn ta đương nhiên không thể rời đi như vậy, mà trực tiếp dùng vai va chạm!
Đụng bay cánh cửa.
Đụng vào trong phòng ngủ.
Nhưng trong phòng ngủ không có những người khác, không có kẻ ác bắt giữ huynh trưởng mình như trong tưởng tượng của hắn ta.
Bên trong gian phòng chỉ có một mình huynh trưởng hắn ta mà thôi.
Lúc đó, y đang cuộn người thành một đoàn, co lại trên giường.
Hai tay y ôm sau gáy, lại dính đầy máu tươi, trên đó... còn có mấy sợi lông màu da cam.
Lông của Tiểu Quất.
Vương Trường Tường buông xuống đạo quyết, vọt tới giường trước, một tay đỡ lấy gã: “Ca, ca! Huynh làm sao vậy?”
Toàn bộ khuôn mặt của Vương Trường Cát đã nhăn thành một nắm, trở nên dữ tợn, vặn vẹo. Y dùng sức dựa vào tường, hai tay vung loạn trước người, cố gắng xua đuổi đệ đệ.
“Không được qua đây! Đừng tới đây...”
Y như đang khóc ròng, lại như đang cầu xin.
Y lại rống giận, gầm thét: “Cút cho ta! Cút xa một chút!”
“Ca! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, huynh đừng dọa ta!” Vương Trường Tường giữ lấy hai tay đang vung loạn, đánh loạn của y, không để ý những vết máu kia, chảy nước mắt nói: “Xảy ra chuyện gì? Hai huynh đệ chúng ta cùng đối mặt.”
“A.”
Vương Trường Tường nghe thấy một tiếng này.
Giống như đang thở dài điều gì, lại như phóng thích thứ gì.
Sau đó hắn ta cảm thấy hai tay mình bị bắt ngược lại.
Tay của ca ca thật lạnh lẽo.
Hắn ta nhìn thấy, Vương Trường Cát đang cuộn mình né tránh bỗng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn ta.
Toàn bộ vặn vẹo, giãy dụa trên mặt y đã biến mất, khôi phục lại bình tĩnh, yên bình.
Mà âm thanh của y thay đổi, trở nên rất lạnh lùng, không có chút nhiệt độ, không có chút phập phồng.
“Đến lúc rồi.”
Y nói.
Gần như ngay lập tức, lực lượng lạnh lẽo mà mãnh liệt xông vào từ vị trí hai tay tiếp xúc. Đạo nguyên phòng ngự mà Vương Trường Tường tạo thành theo bản năng sụp đổ dễ dàng!
Hắn ta cảm thấy máu của mình đông cứng, đạo nguyên đông cứng, tư duy cũng bắt đầu đông cứng.
Hắn ta hơi giật bờ môi, muốn phát ra âm tiết cuối cùng: “Ca...”
Nhưng âm thanh cũng đông cứng.
Ngay cả hơi thở cũng vậy.
Vương Trường Cát buông tay, Vương Trường Tường ngã ầm xuống đất ngay trước mặt y.
Tay chân hắn ta mở ra, đầu ngửa lên trời, ánh mắt sau cùng rất bình tĩnh.
Không ai biết, vào thời khắc cuối cùng, hắn ta nghĩ tới điều gì.
Vương Trường Cát đứng dậy, kéo lấy ga giường, chậm rãi lau vết máu trên tay. Trong mắt không có chút đau thương. Hay nói cách khác, từ lúc này bắt đầu, y đã mất đi tất cả cảm xúc.
Y bắt đầu đi ra ngoài.
Thi thể Vương Trường Tường chặn ngang ở phía trước.
Y nhấc chân muốn vượt qua.
Nhưng chân nhấc lên một nửa, lại thu về.
Y chú ý tới một cái bình nhỏ tinh xảo được treo trên thắt lưng của Vương Trường Tường.
Hơi thở trong bình kia, khiến loại tồn tại như y cũng cảm thấy trân quý.
Y nhẹ nhàng xoay người, đưa tay lấy xuống chiếc bình kia.
Tên của nó được dán trên thân bình - linh dịch thác mạch.
Vương Trường Cát ngồi dậy, vượt qua thi thể, tiếp tục đi ra ngoài.
Gương mặt gã không lộ vẻ gì.
Nhưng không biết vì sao.
Đôi mắt cứ rơi lệ.
...
...
“Địch tập! Địch tập! Tất cả những hung thú kia đều phát cuồng! Ngay cả yêu thú cũng vậy!”
“Mau đưa tin tới thành Tân An!”
“Pháp trận đưa tin mất tác dụng rồi, không truyền tin ra được!”
Trên Phi Lai Phong, cảm xúc sôi trào yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Khi Tôn Hoành quét sạch Thụ Bút Phong, triều đình Trang Quốc rất bất ngờ. Hay nói cách khác, bên phía triều đình Trang Quốc có thái độ mâu thuẫn. Tu sĩ bảo vệ Thụ Bút phong không nhận được mệnh lệnh, căn bản không dám tự ý tỏ rõ thân phận, đối quyết chính diện với thành chủ một vùng.
Vốn cho rằng thú triều mãnh liệt cuối cùng vẫn sẽ ép cho đội ngũ thành Tam Sơn rút lui, nhưng không có ai từng nghĩ tới, Tôn Hoành đi ngược dòng nước, liều đến mức dầu hết đèn tắt, một mình đánh tan thú triều.
Ngọc Hành phong lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm lật đổ, Đỗ Như Hối đường đường là quốc tướng, đích thân ra mặt, mới ngăn cản được Đậu Nguyệt Mi.
Nhưng không ngờ lại có người thừa dịp Quận viện thi đấu, Đỗ Như Hối trấn giữ Tân An, mà ngăn cách Ngọc Hành phong.
Hiện tại trong khu vực thành Tam Sơn, chỉ còn một ngọn núi Phi Lai Phong.
Quả thật trong ranh giới Trang Quốc, có không ít nơi đều ẩn giấu sào huyệt hung thú, để thai nghén yêu thú.
Nhưng sào huyệt có cấp bậc như ở Phi Lai Phong, gần như là tài nguyên cấp chiến lược, mất đi bất kỳ một nơi nào đều là tổn thất to lớn.
Cho nên cường giả cấp bậc như Đỗ Như Hối mới có thể đích thân đến nhiều lần.
Trang Quốc không chịu nổi tổn thất.
“Có người! Có người xông lên!”
“Là người của Bạch Cốt Đạo, hay người Ung Quốc?”
Bên trong có hung thú bạo loạn, yêu thú phát điên, bên ngoài có kẻ địch tập kích, nhanh chóng phá tan phòng ngự.
Một mình cố sức phòng thủ, không đường cầu cứu.
Bọn hắn thậm chí không thể phán đoán chính xác kẻ địch đến từ đâu, bởi vì tất cả chuyện này phát sinh quá bất ngờ.
Trước đó không có bất kỳ chuẩn bị gì, cũng không có bất cứ dấu vết gì để lại.
Có người đã che giấu tất cả.
Trong ồn ào náo động sôi trào như vậy, trong sự kinh hoảng, luống cuống như thế.
Một tu sĩ Tập Hình Ti không nói hai lời, nâng kiếm tự vẫn!
Máu tươi phun ra ngoài từ vết cắt ở cổ họng, văng đầy mặt người đối diện hắn.
Mỗi một tu sĩ đóng giữ ở Phi Lai Phong, đều có bí pháp được khóa lại trong mệnh hồn. Một khi bỏ mình, bên phía thành Tân An lập tức sẽ có phản ứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất