Chương 200: Thiên địa, quân, thân, sư
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tộc địa Trương gia.
Đất nứt kéo dài đến tận đây, thỉnh thoảng có người bị khe đất nuốt lấy.
Người trong tộc Trương thị dồn dập kêu khóc, chạy đi bốn phía, tất cả những tu sĩ cung phụng kia đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Phòng đổ, lầu sập, người thân chia lìa.
Trong tầm mắt đều là cảnh tượng thảm khốc. Tai nghe thấy tràn đầy tiếng gào đau buồn.
Trương Lâm Xuyên bước đi chậm rãi ngay trong cơn hỗn loạn tưng bừng này.
Hắn ta lấy khăn tay che mũi, để tránh qua những bụi mù kia.
Tai họa đáng sợ như thế dường như hoàn toàn không có ảnh hưởng với hắn ta.
Tình cảnh này như địa ngục tại nhân gian.
Thế giới này nguy hiểm, hỗn loạn, dơ bẩn.
Mà hắn ta không nhuốm bụi trần.
Hắn ta đã cắt đứt với tất cả mọi chuyện trước mắt.
Hắn ta thoáng bước nhanh hơn.
“Lâm Xuyên! Mau cứu ta, mau cứu cha!”
Hắn ta đi ngang qua cửa nhà mình, vừa hay nhìn thấy phụ thân hốt hoảng vẫy gọi, giày cũng rớt một cái. Ông ta đang khập khiễng chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không thấy sự trấn định ngày thường trên mặt, hoảng sợ đến mức nước mắt giàn giụa.
Không có ai trong bọn hạ nhân ở phủ quan tâm đến sự uy nghiêm của gia chủ, từng người đều tự chạy trốn.
Một khe đất chia cắt cổng lớn Trương gia thành hai nửa, mẫu thân đang kêu khóc ở bên kia khe hở trên mặt đất: “Lâm Xuyên, con chạy mau, không cần phải để ý đến chúng ta! Con chạy mau đi!”
Trương Lâm Xuyên chỉ lạnh nhạt quét qua bọn họ một lượt, đã đi tiếp lên phía trước, đi qua cửa trước.
Cho dù cầu cứu hay lo lắng dường như đều không liên quan gì với hắn ta.
...
Ngoài cửa Tập Hình Ti thành Phong Lâm, nửa cái đầu lộ ra từ phía sau pho tượng Bệ Ngạn.
Đó chính là Hoàng A Trạm.
Trước khi đất nứt xảy ra, lan tràn toàn bộ khu vực thành Phong Lâm.
Hắn ta vẫn luôn ẩn nấp đến lúc này. Hay nói cách khác, hắn ta đã quan sát hoàn cảnh vài ngày.
Hôm nay là thời gian Phương Hạc Linh đến Tập Hình Ti tiếp nhận thẩm vấn định kỳ, Tiêu Thiết Diện sẽ đi cùng theo lệ thường.
Hiện tại, họ đã sắp kết thúc, ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng A Trạm đã thống kê rất nhiều lần, tuyệt đối không sai được.
Mà việc hắn ta muốn làm cũng rất đơn giản: chính là tiến hành tập kích kiên quyết nhất ở góc độ thỏa đáng nhất, cuối cùng bịt kín đầu Tiêu Thiết Diện, hành hung một trận, để báo thù xưa hận cũ.
Kỳ thật, hắn ta “đấu đá ngầm” với Tiêu Thiết Diện nhiều lần như vậy, lại không thể nói thật sự có thù sâu như biển gì.
Đó càng giống như một trò chơi giữa thầy trò. Nếu hắn ta có thể may mắn thành công, Tiêu Thiết Diện chưa hẳn sẽ làm gì hắn ta. Nhưng cái giá cho sự thất bại chính là bị lột trần, phơi khô.
Hoàng A Trạm tự nhận là hảo hán anh dũng, bất khuất đối mặt với thế lực tà ác, mà Tiêu Thiết Diện hoàn toàn xứng đáng là thế lực tà ác.
Dù sao bất kể thế nào, hắn ta nhất định phải trả thù lại.
Hắn ta đã từng thử rất nhiều lần, từng thất bại rất nhiều lần, nhưng Hoàng A Trạm hắn ta bất khuất.
Dựa theo binh pháp phân tích, Tiêu Thiết Diện suy nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng ra được, có người sẽ tập kích ông ta ở cổng Tập Hình Ti. Đây gọi tập kích bất ngờ.
Hắn ta đã chuẩn bị lâu như vậy, làm ra đủ loại phương án. Đây gọi là đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, lấy có tâm tính vô tâm.
Về mặt binh pháp, hắn đã thắng lợi!
Tóm lại, mọi chuyện đã sẵn sàng.
Sau đó...
… tai họa đến.
Vượt qua tất cả tưởng tượng của hắn ta, hắn ta không có bất kỳ một phương án nào để ứng đối loại tình huống này.
Trong chốc lát, hắn ta không biết nên thủ vững vị trí phục kích, hay nên mau chóng chạy trốn.
Khe đất vỡ ra, toàn bộ kiến trúc Tập Hình Ti sau lưng hắn ta sụp đổ ầm ầm.
Sau đó hắn ta nhìn thấy tu sĩ Tập Hình Ti lao ra như ong vỡ tổ, lại nhanh chóng tản ra bốn phía.
“Ai am hiểu đạo thuật hệ thổ, cố gắng hết sức lấp đầy khe đất! Một đội có tốc độ nhanh nhất đi thành bắc với ta, người ở đó nhiều nhất!”
Chấp ti Đan Trà nhảy vọt đến chỗ cao, lớn tiếng chỉ huy việc cứu nạn.
Dứt lời, y dẫn đầu nhanh chóng đi về hướng thành bắc.
Lúc này, vừa lúc, có một tu sĩ Tập Hình Ti đối diện vọt tới, thở hồng hộc báo cáo: “Thủ lĩnh, bên phía Triệu gia bên kia...”
“Triệu mẹ ngươi, còn Triệu gia!” Đan Trà dùng một bàn tay cốc đầu hắn ta: “Đi cứu người trước!”
...
Cùng lúc tu sĩ Tập Hình Ti tản ra cứu nạn, Tiêu Thiết Diện cũng dẫn theo Phương Hạc Linh nhanh chóng đi ra.
Ông ta liếc mắt đã nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Hoàng A Trạm.
Lập tức quát lớn: “Thất thần làm gì? Đi hỗ trợ cứu người!”
Lúc này ông ta còn chưa biết mức độ và phạm vi của trận tai nạn này, nhưng chỉ có ý nghĩ: là người tu hành nên chống lại tai hoạ giúp người bình thường. Đây là quan niệm ông ta luôn truyền cho học sinh với tư cách một giáo tập, cũng là điều ông ta kiên trì.
Ông ta vừa nói, vừa buông Phương Hạc Linh, chỉ huy: “Hiện tại ta quay về Đạo viện tổ chức học viên cứu nạn. Hoàng A Trạm đi thành bắc, Phương Hạc Linh đi thành nam, phối hợp với Tập Hình Ti, Thành Vệ quân cứu người. Nhanh lên!”
“A? Ừ!” Hoàng A Trạm ngẩn người. Dưới loại tình thế này, hắn ta đương nhiên không nhắc đến chuyện đánh lén trả thù, quay người, muốn đi hỗ trợ cứu người.
Phương Hạc Linh lại nói: “Không cần.”
Tiêu Thiết Diện nhíu mày quay đầu, lại chỉ cảm thấy tim đau xót.
Một thanh Hoả Diễm Đao cháy hừng hực, xuyên thẳng vào ngực ông ta. Đây là đạo thuật khắc ấn thuấn phát của Phương Hạc Linh sau khi bước vào Chu Thiên Cảnh. Lúc trước chính vì phóng thích môn đạo thuật này chậm một bước mà gã đã bị Khương Vọng đánh bại bằng một kiếm trước mặt mọi người.
Phương Hạc Linh buông Hoả Diễm Đao, cười như trút được gánh nặng: “Một ngày này của chúng ta cuối cùng đã tới.”
“Ngươi lại thật sự... có vấn đề!” Tiêu Thiết Diện giận dữ đánh ra một chưởng, Phương Hạc Linh lại sớm nhẹ nhàng lui xa.
Một bàn tay của ông ta bổ nhào vào khoảng không, đạo thuật ngưng tụ đến một nửa cũng tan đi, cả người ngã ầm xuống đất.