Chương 202: Trảm mệnh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lê Kiếm Thu từng nói, Hoàng A Trạm đi con đường giống như Thẩm Nam Thất. Thẩm Nam Thất lấy một chiêu Kim Quang Tiễn dương danh, mà Diễm Đạn hắn ta tinh thông, uy thế cũng đương nhiên bất phàm.
Phương Hạc Linh không ngờ rằng, Thiên Vũ Tiễn gã từ nhỏ đã tiếp xúc và xem nó là đòn sát thủ mà lại bị phá dễ dàng như vậy, mà trước mắt gã, đã bị Diễm Đạn ngập trời che lấp!
Ầm!
Rầm Rầm Rầm Rầm!
Liên tiếp ba bức tường đất xuất hiện phía trước Phương Hạc Linh, Diễm Đạn liên hoàn, toàn nổ vào trên tường đất.
Có sự che chắn này, Phương Hạc Linh chật vật thoát ra.
Mà Hoàng A Trạm tự cho là thắng bại đã định, lại bị một nắm đấm đột nhiên xuất hiện đánh rơi xuống đất.
Dưới mặt đất đúng lúc xuất hiện một cái hố sâu, đợi sau khi Hoàng A Trạm rơi xuống liền vùi lấp hắn ta, chỉ lộ ra một cái đầu.
"Cha? Lý Cung Phụng?" Phương Hạc Linh kinh ngạc nhìn hai người vừa xuất hiện ở đây.
Một là phụ thân bị gã giam lỏng trong từ đường, một là Lý Cung Phụng thường xuyên cùng gã luyện tập đạo thuật lúc còn là Du Mạch cảnh, thực lực có lẽ là Du Mạch cảnh.
Nhưng lúc này, phụ thân xuất hiện ở đây. Lý Cung Phụng cứu mình một mạng, còn chế phục Hoàng A Trạm, mặc dù là đánh lén, thế nhưng loại thực lực này sao có thể chỉ là Du Mạch cảnh?
Vậy mình ban đầu là làm sao đoạt quyền thành công?
Phương Hạc Linh phát hiện gã vốn dĩ không có thực sự hiểu rõ phụ thân mình.
"Lời nhảm đừng nói nhiều." Phương Trạch Hậu thở gấp nói: "Hiện tại thế cục biến thành thế này, chúng ta phải nhanh rời đi cùng Lý thúc của ngươi. Đồ vật bên trong thành Phong Lâm không cách nào lấy rồi. Sinh ý bên Vân Quốc vẫn còn, chúng ta đến Vân Quốc lấy tiền rồi lại đi."
Phương Hạc Linh đang muốn nói chuyện, chợt nghe Hoàng A Trạm hô lên: "Trương sư huynh! Trương sư huynh! Huynh đến thật đúng lúc, không cần phải lo cho ta, nhanh giết bọn Phương Hạc Linh! Bọn chúng với những yêu nhân kia là cùng một bọn, gã đã giết Tiêu giáo tập!"
Cha con Phương Trạch Hậu kinh hoàng quay đầu, quả nhiên thấy Trương Lâm Xuyên chậm rãi đi đến.
Tộc địa Trương gia vốn ở gần Tập Hình Ti, ra khỏi tộc địa không bao lâu thì hắn ta đã đến được đây.
Lý Cung Phụng không nói một lời, đứng trước cha con Phương Trạch Hậu.
Phương Hạc Linh hô to: "Trương thế huynh! Huynh nghe ta nói! Thành Phong Lâm đã xong rồi, quận Thanh Hà cũng giữ không được, trong vài ngày nữa cả Trang Quốc cũng sẽ bị diệt! Huynh là thiên tài, tội gì phải trói mình trên một chiếc thuyền sắp đắm?
Huynh cũng đã thấy qua Thực lực của Bạch Cốt Đạo, cao thủ chân chính còn chưa hiện thân, Ngụy Khứ Tật đều đã bị đánh không thể tiếp trả! Đổng A cũng không dám lộ diện! Ta có liên hệ với cao tầng Bạch Cốt Đạo, ta tiến cử giúp huynh, với thực lực tài tình của thế huynh, không lo không có chỗ tốt!"
Hoàng A Trạm đạo nguyên bị phong, người bị khóa chặt, chỉ có đầu là có thể động đậy, nhưng cũng không cam yếu thế: "Ta khinh! Trương Lâm Xuyên sư huynh anh minh thần võ bậc nào, sao có thể bị ngươi mê hoặc?"
Trương Lâm Xuyên lặng yên nghe bọn họ nói xong, sau đó mới hỏi: "Đổng Viện Trưởng ở đâu?"
Hai bên đều ngẩn người.
"Được rồi." Trương Lâm Xuyên hết kiên nhẫn quay người: "Không cần để ý đến ta, các ngươi tiếp tục."
"Đi!" Phương Trạch Hậu kéo Phương Hạc Linh một cái.
Lão ngầm đồng ý Phương Hạc Linh đoạt quyền, chính mình ẩn thân phía sau, tùy thời chuẩn bị cho con trai trở mặt.
Nhưng căn bản không nghĩ tới Bạch Cốt Đạo chơi lớn đến vậy, không chỉ Phương gia nháy mắt không còn, mà ngay cả thành Phong Lâm cũng đều không còn.
Lý Cung Phụng với lão có giao tình kết bái, trung thành tuyệt đối, vốn có thể mang lão đào tẩu. Nhưng người lão nghĩ tới đầu tiên vẫn là con của mình, cho nên mạo hiểm chạy đến chính là vì mang Phương Hạc Linh cùng nhau đào tẩu.
Vừa nhìn thấy Trương Lâm Xuyên thì lão đã tuyệt vọng, thế nhưng Trương Lâm Xuyên bỏ mặc mà rời đi, lại khiến lão lần nữa cháy lên hi vọng.
Chỉ cần giữ được mạng sống, gia nghiệp có thể kiếm lại, nghìn vàng có thể lại đến.
Lúc này không đi, chờ đến khi nào?
Nhưng Phương Hạc Linh vùng khỏi phụ thân, ngưng ra Hỏa Diễm Đao, đi đến trước mặt Hoàng A Trạm đang bị vây dưới mặt đất.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Phương Hạc Linh bây giờ đã không con là đứa trẻ nhìn đường huynh mà sợ hãi rụt rè.
Gã tự có suy nghĩ cùng quyết đoán của mình.
"Không phải là ngươi muốn giết ta sao? Không phải là muốn báo thù cho Tiêu mặt sắt sao?"
Gã sải bước đi đến trước mặt Hoàng A Trạm, hỏa diễm đao giơ lên cao.
Hoàng A Trạm không nhìn gã, mà là nhìn bóng lưng Trương Lâm Xuyên dạo bước rời đi.
Không biết tại sao, trước thời khắc này, hắn ta lại nghĩ đến một câu nói đùa.
"Con mẹ nó, ta còn vỗ mông ngựa của người… Vậy mà ngươi thật sự mặc kệ ta!"
Xèo!
Hỏa diễm đao xẹt qua, rồi tiêu tán.
Một cái đầu người lăn xuống.
Trong không khí, dường như còn ngửi được mùi khét của hỏa diễm đốt qua máu thịt.
Hoàng A Trạm, chiến tử.
Hưởng dương, hai mươi.
…
Rầm!
Giữa không trung, một bóng người ầm ầm rơi xuống.
Vừa đúng đập vào trung tâm phủ Thành chủ.
Một tu sĩ Nội phủ cảnh còn chưa tìm tòi được hạt giống thần thông, đối đầu với cường giả Tứ phẩm Ngoại Lâu cảnh đỉnh phong.
Nhiều nhất có thể cầm cự được bao lâu?
Ngụy Khứ Tật cho ra đáp án.
Một khắc.
Đây dường như là một khắc thiêu đốt sinh mệnh.
Nhưng cũng chỉ có thể vì vong hồn cả thành vực Phong Lâm kéo dài được mười lăm phút mà thôi.
Giờ đây ông ta còn không biết, cả thành vực Phong Lâm đều đã bị đại trận phong bế. Người có thể ra vào, hồn phách lại chỉ có thể lởn vởn trong thành vực.
Qua một lúc nữa, đại trận triệt để khép lại, thì ai cũng ra không được.
Bạch Cốt Đạo đã xuất hết cao thủ, người trong phủ Thành chủ cũng không ai rảnh rỗi.
Nhưng dưới tay ông ta không ai có thể chen vào cuộc chiến cấp bậc này.
Đổng A… Không thấy bóng dáng.
Ngụy Khứ Tật ho ra máu, chậm rãi đứng dậy từ mặt đất.
Ông ta không phải là một người thích nói nhảm, ông ta cứng rắn, tự tôn, chuyên quyền, độc đoán.
Có thể nói ông ta lãnh khốc, thậm chí là khắc nghiệt.
Nhưng đây đất phong, là thành trì của ông ta.
Ông ta, người đứng đầu thành vực Phong Lâm.
Phải đứng lên, gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
…