Chương 203: Quân hỏi ngày về chẳng có hạn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quận Đại Sơn, thành Cửu Giang.
Cả thành vực chính là một khu săn bắt cực lớn.
Trong toàn bộ biên giới Trang Quốc, thành vực Cửu Giang là thành vực duy nhất không có quan đạo, nơi đậy là bãi săn hung thú, sào huyệt hung thú lớn nhất.
Mà thành Cửu Giang, cùng với trấn, thôn trực thuộc nó chính là những quân doanh.
Trong thành vực Cửu Giang không có dân thường, toàn bộ đều là chiến sĩ.
Thành vực này không có quan đạo, không có nơi nào có thể gọi là nơi an toàn.
Nhưng nơi nào mà có chiến sĩ, thì nơi đó chính là nơi an toàn. Con đường chiến sĩ đã đi qua, chính là con đường an toàn.
Hung thú vô trí, nhưng cũng bị giết để làm đường.
Đó là nơi Cửu Giang Huyền Giáp băng qua.
Phần lớn binh lính quận Cửu Giang đều là quân dự bị. Cửu Giang Huyền Giáp chân chính, chỉ có một ngàn người.
Đỗ Dã Hổ chính là một trong số đó, hơn nữa còn là một đội trưởng quản năm người thủ hạ. Bởi vì vấn đề thiếu quân số, trước mắt chỉ có ba người.
Đương nhiên, để các huynh đệ tín nhiệm, hắn ta tự phong cho mình chức Giáo uý.
Đỗ Dã Hổ cảm thấy, tóm lại đây cũng là việc sớm muộn, cho nên cũng không tính là khoe khoang.
Nơi nào đó trong quân doanh, Đỗ Dã Hổ toàn thân đẫm máu tiến vào quân trướng.
"Này này, sao ngươi máu me khắp người đã đi vào rồi?" Trong trướng có người hỏi.
"Không có sao, đều là máu hung thú." Đỗ Dã Hổ lau mặt qua loa lại tùy tiện nói: "Giáo uý, cuối năm rồi, ta muốn nghỉ phép. Ta muốn cùng đón giao thừa với người trong nhà!"
"Giáo uý ta lo lắng là ngươi sao? Là ta sợ ngươi làm bẩn doanh trướng!" Trên mặt giáo uý có một đạo vết sẹo, miệng nói kháy nhưng tay cũng là không chậm, tùy tiện viết mấy nét thì đưa qua một thẻ bài: "Trước nay ngươi chưa từng nghỉ, hẳn cũng nên cho một cái nghỉ dài hạn."
"Không đúng." Gã buộc miệng hỏi: "Ta nhớ thằng nhóc ngươi cũng là cô nhi mà?"
Trong Cửu Giang Huyền Giáp, rất nhiều người không có nhà để về. Dùng lời của Thành chủ Cửu Giang là: "Phàm là trong nhà còn cha mẹ, hoặc là cha mẹ có chút tâm cũng sẽ không để con của mình đến nơi đây tìm cái chết."
Cửu Giang Huyền Giáp chưa từng kiêng kị sinh tử, cho nên lời này cũng không hề mẫn cảm.
"Nhìn ngài nói kìa." Đỗ Dã Hổ dửng dưng nói: "Không có cha mẹ, nhưng còn có huynh đệ chứ. Đều ở nhà chờ ta kìa. “Kiều Đạo Dĩ Phán” ! Đã học rồi chứ?"
"Con mẹ ngươi còn đọc cả sách!"
Đỗ Dã Hổ khom người, tránh khỏi bàn tay, cười ha ha chui khỏi doanh trướng.
…
Thành vực Phong Lâm, trụ sở Thành Vệ Quân.
Lúc khe nứt lan đến, rất nhiều binh sĩ đang chỉnh huấn.
Ngụy Nghiễm chú ý đến đầu tiên, theo sự khuếch đại của rãnh đất, trong trời đất sinh ra đầy rẫy sương mù.
Y quá quen thuộc loại sương mù này!
Chuyện ở trấn Tiểu Lâm vĩnh viễn không thể nào xóa đi trong ký ức của y.
"Phạm vi tai hoạ lần này không phải chỉ một thành một trấn, mà là bao phủ khắp thành vực. Thậm chí sẽ là đại nạn lan đến toàn quận!" Ngụy Nghiễm nói với Triệu Lãng.
Trước nay y chưa từng hoài nghi phán đoán của mình, cho nên lập tức nhảy lên đài cao, vận đầy đạo nguyên, quát to: "Toàn bộ Thành Vệ Quân nghe lệnh! Đừng lo cũng đừng quản gì nữa! Lập tức rút quân ra bên ngoài thành vực! Có thể sống là…"
Ầm!
"Cút mẹ ngươi đi!"
Một cái chân to đạp y khỏi đài cao, Chủ tướng Thành Vệ Quân, Phương Đại Hồ tướng quân chen lên đài cao, trong miệng còn mắng nhiếc.
Là Thống soái tối cao của toàn bộ Thành Vệ Quân Phong Lâm, lão không chút do dự sửa chữa mệnh lệnh: "Tình huống khẩn cấp, cái khác ta không nói. Tất cả tướng sĩ Thành Vệ Quân nghe lệnh! Lập tức lấy hình thức tiểu đội tản ra, lấy thành Phong Lâm làm trung tâm, triển khai lục soát toàn bộ thành vực. Nhất thiết phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra đầu nguồn tai họa! Việc này rất nguy hiểm, nhưng ta chính là muốn các ngươi dùng mệnh đi lấp! Dùng tính mệnh cứu vớt quê hương của các ngươi! Nói cho ta biết, các ngươi sợ sao?"
Ầm! Đùng đùng!
Trong tiếng ầm vang của cực lớn trên mặt đất, nhân loại tề thanh so với đất nứt càng to hơn.
"Không sợ!"
"Không sợ!"
"Không sợ!"
Phương Đại Hồ vung tay lên: "Xuất phát!"
Đội quân oanh liệt mà tản ra.
Ngụy Nghiễm trố mắt nhìn: "Đây là hy sinh vô ích! Họ Phương kia, đây chính là ngươi khiến các huynh đệ đi chịu chết!"
"Chịu chết là nhất định. Có phải chịu chết vô ích hay không thì còn chưa chắc." Phương Đại Hồ khinh miệt nhìn y một cái, tự chọn một phương hướng xuất phát: "Nếu ngươi sợ chết thì tự mình cút! Đừng lôi kéo binh sĩ của ông đây!"
Trụ sở Thành Vệ Quân trong thời gian rất ngắn đã tản đi sạch sẽ.
Trong số một Chính Tướng, hai Thiên Tướng, năm Phó Tướng của Thành Vệ Quân Phong Lâm, trừ Ngụy Nghiễm đứng yên tại chỗ, Triệu Lãng còn chưa động ra, thì những người còn lại đều xung phong đi đầu.
Ai cũng hiểu rõ loại tai họa đột ngột này tất có đầu nguồn, ai cũng đều biết sự nguy hiểm khi tìm kiếm ngọn nguồn địa tai này. Giờ này cảnh này, dù cho bất chấp chạy trốn cũng chưa chắc có thể trốn được, càng đừng nói ngược hướng mà đi với người chạy nạn, đối mặt nguy hiểm.
Không ai là kẻ ngốc.
Nhưng dường như tất cả quân nhân, đều chọn làm việc "ngu ngốc" nhất.
Bọn họ đi đến nơi nguy hiểm nhất.
Ngụy Nghiễm nhìn chằm chằm theo những bóng lưng đang khuất dần khỏi tầm mắt, không nói một lời.
Y quay đầu nhìn Triệu Lãng một chút, nhưng Triệu Lãng chỉ vỗ vỗ bờ vai y, rồi cũng một lời không nói mà rời đi.
Y không rõ.
Y tuyệt đối không phải hạng người tham sống sợ chết.
Nhưng loại hi sinh không chút ý nghĩa này, thật sự cần thiết sao?
Cũng là loại sương mù này. Cái lần cả trấn Tiểu Lâm bị tiêu diệt kia, ngay cả Ngụy Khứ Tật tự mình đuổi đền đều không làm được gì.
Bây giờ quy mô mở rộng đến cả thành vực Phong Lâm, lại có ai có thể thay đổi được?
Trừ phi phía Triều đình Trang Quốc sớm đã chuẩn bị, nhưng y cũng tính là cao tầng của Thành Vệ Quân, biết rõ căn bản không có động thái gì từ bọn họ.
Đạo lý này, Phương Đại Hồ, Triệu Lãng bọn họ không thể không rõ.
Nhưng vì sao bọn họ vẫn làm ra việc ngu ngốc như vậy, còn muốn lôi kéo toàn bộ Thành Vệ Quân chôn cùng?
Gắng sức bảo tồn mạng sống trước tuyệt cảnh, chẳng lẽ không phải chuyện nên làm nhất của người làm tướng sao?
Thế nhưng lần này, ngay cả Triệu Lãng cũng đi rồi.
Không ai có thể cho y đáp án.