Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 212: “Ngươi quản được lão tử à?”

Chương 212: “Ngươi quản được lão tử à?”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phương Trạch Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra, còn Phương Hạc Linh căn bản không hề hiểu, từ đầu đến cuối hắn ta hoàn toàn không được Trương Lâm Xuyên để vào mắt.
Hắn ta bày tỏ sự trung tâm, bày tỏ quyết tâm, khoe công lao cực khổ ngoài khiến người ta cảm thấy phiền phức ra thì chẳng thu hoạch được gì cả.
Có lẽ cho tới hôm nay, cho tới giờ khắc này hắn ta mới nhìn rõ bản thân, nhưng đã muộn cỡ nào rồi.
Trương Lâm Xuyên và Ngụy Nghiễm như điện quang hỏa thạch chạm vào nhau.
Vừa chạm liền tách ra.
Ngụy Nghiễm thổ huyết, Trương Lâm Xuyên thân quấn điện quang giống như thiên thần.
Dưới mặt nạ bạch cốt không thể nhìn thấy biểu cảm của Trương Lâm Xuyên nhưng giọng gã vô cùng lạnh lùng: “Lại dám rút đao với ta. Xem ra ta thật sự để các ngươi hiểu lầm quá lâu rồi. Ngươi thật sự cho rằng Chúc lão đại, ngươi lão nhị sao?”
Bảng xếp hạng Đạo Huân của Đạo viện thành Phong Lâm trước nay đều là Chúc Duy Ngã, Ngụy Nghiễm, Trương Lâm Xuyên, xếp từ trên xuống dưới.
Dù tam giáp này tiêu xài một lượng lớn đạo huân nhưng những tu sĩ phía sau họ cũng sẽ tự giác khống chế số lượng đạo huân, giảm theo xếp hạng, đây là sự tôn trọng đối với cường giả.
Nhưng chưa ai từng nghĩ, người mạnh nhất thật sự là Trương Lâm Xuyên.
Gã không chỉ mạnh hơn tất cả học sinh Đạo viện thành Phong Lâm mà còn mạnh hơn rất nhiều, mạnh đến mức khác biệt.
Gã mạnh như vậy nhưng dường như cũng không ảnh hưởng lắm đến Ngụy Nghiễm.
Khoái Tuyết muốn uống máu, cho dù đối thủ mạnh chừng nào.
Vết máu Ngụy Nghiễm cũng không lau đi mà chỉ giẫm lên gạch xanh, xách đao tiến lên tiếp.
Khoái Tuyết như cầu vồng nơi chân trời, bắt nguồn từ Ngụy Nghiễm rồi rơi xuống Trương Lâm Xuyên.
Keng!
Trương Lâm Xuyên búng ngón tay lên thân Khoái Tuyết đao.
Lôi quang từ đầu ngón tay lóe sáng, thuận theo Khoái Tuyết đi lên.
Ngụy Nghiễm nhanh chóng buông tay rồi lại nắm chặt, sau khi né tránh được lôi điện liền rút đao phản công!
Y chém vào trong lôi quang.
Y rất nhanh, nhưng Trương Lâm Xuyên còn nhanh hơn.
Rầm!
Lôi quang nổ tung.
Ngụy Nghiễm cố nén cảm giác tê liệt nắm chặt đao nhưng người lại một lần nữa bị nổ lùi.
Trương Lâm Xuyên bước lên một bước, đưa tay rồi đột nhiên hoàn toàn lui ra sau!
Kim quang gần như không có điểm cuối trong nháy mắt bao phủ lấy gã.
Đó là lấy thân Ngụy Nghiễm làm vật dẫn, bày ra đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm ngay tại chỗ, Kim Quang Sát trận.
Đạo thuật này và chiến thuật đấu trực diện Lâm Chính Nhân của Trương Lâm Xuyên ở Tam Thành Luận đạo có hiệu quả như nhau.
Đều là dự phán.
Lúc Kim Quang Sát trận bộc phát có kim quang tiễn khó mà đếm được đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chúng gào thét rồi cùng bắn vào trong Kim Quang Sát trận.
Mục tiêu của tất cả kim quang tiễn đều là Trương Lâm Xuyên.
Giờ khắc này trong thành Phong Lâm chỉ có một người có thể điểu khiển Kim quang tiễn có hiệu quả như vậy. Người đã từng đứng thứ năm Đạo Huân bảng, Thẩm Nam Thất!
Chẳng biết từ khi nào hắn ta đã chạy đến chiến trường, nhưng công kích lần này rõ ràng đã dồn sức từ lâu.
Hai lần chồng nhau đột nhiên thành thế tuyệt sát.
...
Kim quang tan đi, vị trí cũ có một bộ xương khổng lồ chậm rãi đứng lên.
Hai cánh tay xương mở ra, Trương Lâm Xuyên từ trên cánh tay xương đi xuống, không tổn hao một cọng tóc.
Gã đạp không đi tới, từng bước từng bước đi xuống, bộ xương khổng lồ tiêu tan từng chút một.
Lôi pháp chỉ là thứ gã dùng để che giấu lúc ở Thành Đạo viện. Tuyệt chiêu cường đại thật sự của gã vẫn là U Minh đạo pháp của Bạch Cốt Đạo.
“Không tệ, Thẩm Nam Thất. Cuối cùng ngươi cũng mở được Thiên Địa môn rồi.”
Miệng Trương Lâm Xuyên thì có vẻ rất vui nhưng ánh mắt dưới lớp mặt nạ thì không hề có ý cười.
Hai tay gã đột nhiên giang ra, một cánh cửa bạch cốt xoẹt xoẹt hiện lên giữa không trung.
Lờ mờ có tiếng gì đó đang gào thét giữa hư không.
“Cút đi! Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!”
Ngụy Nghiễm tóm lấy Thẩm Nam Thất, sau khi ném hắn ta ra sau liền cầm đao xông về phía trước.
Y thật sự không ngờ Thẩm Nam Thất lại xuất hiện.
Càng không ngờ Thẩm Nam Thất sẽ ra tay giúp y.
Năm đó y lựa chọn từ bỏ bằng hữu chung của hai người đồng nghĩa đã từ bỏ tình hữu nghị giữa ba bọn họ.
Y không hối hận.
Nếu như lúc trước người gặp nguy hiểm là Thẩm Nam Thất, y cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Bởi vì việc đó đúng.
So với cùng nhau chết chi bằng bớt đi một người chết.
Y hoàn toàn không hối hận về lựa chọn của mình, cho nên y cũng bị Thẩm Nam Thất hiểu lầm và hận đến chết.
Cho nên, nếu hôm nay Thẩm Nam Thất nhìn thấy cảnh này, lựa chọn quay người rời đi, y tuyệt đối không bất ngờ, cũng không hề thất vọng.
Chuyện vứt bỏ và bị vứt bỏ, y hoàn toàn có thể lý giải được.
Dù sao Trương Lâm Xuyên này cũng quá mạnh.
Chênh lệch giữa Đằng Long cảnh và Nội Phủ cảnh càng không cần nhiều lời. Thậm chí y còn không biết Trương Lâm Xuyên đã có hạt giống thần thông của mình chưa, y không thể ép được Trương Lâm Xuyên đến bước đó.
Cho nên thật ra, trong nháy mắt nhìn thấy Ngụy Khứ Tật bị giết, y nên quay người chạy trốn, đó mới là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì Ngụy Khứ Tật chiến tử thì cơ hội cuối cùng của cả thành vực Phong Lâm cũng đã bị dập tắt rồi.
Y vốn nên đưa ra lựa chọn kia.
Trước nay y đều lựa chọn như vậy.
Y rất hận Ngụy Khứ Tật nhưng lại bất giác bị ông ấy ảnh hưởng.
Y hận ông ấy nhưng hình như lại trở thành ông ấy.
Nhưng hôm nay y đã rút đao.
Y cũng không hiểu vì sao.
Chịu chết không phải chuyện y sẽ làm.
Nhưng lần này nếu như không rút đao, hình như Khoái Tuyết sẽ chẳng cách nào ra khỏi vỏ được.
Lần này nếu như không chịu chết, hình như y sống sẽ còn khó chịu hơn cả chết.
Trong lòng y biết rõ nên làm gì nhưng y không cách nào điều khiển được bản thân.
Y nghiêng Khoái Tuyết, kéo đao lao về phía trước.
Trong lòng y lặng lẽ nói:
Xin lỗi. Có lẽ lựa chọn của ta luôn quá lạnh lùng.
Nhưng đây chính là cách lựa chọn mà ta học được.
Chính ta bị lựa chọn như vậy, mẫu thân của ta cũng chết vì lựa chọn như vậy.
Cuối cùng lần này, ta đã đưa ra lựa chọn buồn cười.
Nhưng kỳ lạ là, ta không cười.
Ta không cười.
Y muốn.
Y kéo mạnh đao quang, như một dải lụa, như một vầng trăng treo ngang giữa trời cao!
Lúc này y nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến, đuổi vào tai y.
“Ngươi quản được lão tử à?”
Giọng của Thẩm Nam Thất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất