Chương 213: Cửa bạch cốt trên trăng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên hư không, một cánh cửa làm từ bạch cốt xuất hiện.
Dường như nó kết nối với U Minh, đang sản sinh ra tồn tại tà ác gì đó.
Ngụy Nghiễm đã tới rồi.
Đao quang như nguyệt quang, cửa bạch cốt trên trăng.
Xoẹt! Keng!
Khoái Tuyết chém lên cánh cửa bạch cốt, chỉ có tiếng kim loại vang lên.
Trương Lâm Xuyên một tay chống đỡ cửa bạch cốt, một tay lật chưởng ấn về phía trước.
Soạt soạt soạt!
Một loạt kim quang tiễn bất chấp lý lẽ bắn thẳng vào mặt gã.
Thẩm Nam Thất cũng đến.
Lần trước sau khi đồng đội chết thê thảm, hắn ta không hề rơi vào trầm luân mà đã phá đi xây dựng lại, đẩy được Thiên Địa môn.
Vẫn là kim quang tiễn nhưng sát lực đã không gì có thể sánh nổi.
Trương Lâm Xuyên đành phải thu hồi bàn tay công kích Ngụy Nghiễm, đưa ngang trước mặt.
Trên tay gã quấn quanh hắc vụ, mặc dù chỉ là một đốm nhỏ nhưng cũng đã thôn phệ hết những kim quang tiễn đang bắn tới.
Mà cùng lúc đó.
Rắc rắc!
Cánh cửa bạch cốt đã nứt ra.
Cuối cùng nó không chịu đựng được trảm kích liên tục không ngừng của Ngụy Nghiễm nên đã phân giải ra thành những mảnh xương vụn, lả tả rơi xuống.
Đạo thuật này còn chưa kịp phát huy uy năng đã bị phối hợp của Ngụy Nghiễm và Thẩm Nam Thất phá hủy.
Mắt Thẩm Nam Thất sáng lên, thả người xuyên qua mảnh xương vụn đang rơi, nhảy vọt đến trước người Trương Lâm Xuyên, ấn một chưởng xuống!
Kim quang nổ tung.
Lại là một Kim Quang Sát trận!
Ngụy Nghiễm dùng thân hợp với đao, thân như ngân hà rơi xuống chém thẳng vào trong kim quang.
Keng!
Như tiếng chuông vang.
Kim quang tán đi.
Tay phải Trương Lâm Xuyên nắm thành quyền, trên quyền quấn quanh bạch quang lóng lánh chống đỡ Khoái Tuyết.
Còn tay bên kia thành trảo, ấn lên thiên linh của Thẩm Nam Thất.
Cả cơ thể gã đều được bao phủ trong bạch quang lóng lánh, trong Kim Quang Sát trận này gã không hề tổn thương một cọng lông nào.
“Các ngươi tưởng có cơ hội đảo ngược tình thế, có hy vọng, có tia sáng rồi sao?”
Gã lạnh lùng nói: “Không, không có gì cả!”
Tay trái hơi dùng sức.
Ầm!
Đầu Thẩm Nam Thất cứ thế nổ tung.
Đỏ có, trắng có, văng bốn phía.
Ngụy Nghiễm không nói được câu nào, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng rên như dã thú.
Y thu đao, lại chém.
Thu đao, lại chém!
Lại thu đao, lại chém!
Trong nháy mắt y đã bộc phát cực hạn của nhục thân, một chơi chém liền ba trăm đao!
Hổ khẩu rách ra, mạch máu nổ tung!
Trước khi y chém được Trương Lâm Xuyên thì bản thân y đã mình đầy thương tích.
Nhưng đáp lại y từ đầu tiếng cuối chỉ có tiếng, keng!
Nó như tiếng chuông vang, vô cùng lạnh lùng, vô cùng tuyệt vọng.
Mỗi một đao ở trạng thái cực hạn của y đều bị Trương Lâm Xuyên chặn lại.
“Nếu liều mạng có thể tóm được hy vọng, nếu nỗ lực có thể có được kỳ tích...”
Ánh mắt Trương Lâm Xuyên bình tĩnh, giọng lạnh lùng.
“Vậy chúng ta ẩn nấp bao nhiêu năm nay, chuẩn bị bao nhiêu năm nay sẽ là gì?”
“Ta có được thực lực như ngày hôm nay đã phải liều mạng hơn các ngươi biết bao nhiêu lần, phải nỗ lực hơn các ngươi sớm chừng nào, lâu chừng nào!”
Ngụy Nghiễm chém ra bao nhiêu đao, gã dùng nắm đấm cản lại bấy nhiêu lần.
Cuối cùng, thậm chí gã còn lật tay, tóm lấy Khoái Tuyết đao!
Ngụy Nghiễm lập tức co gối lao tới.
Nhưng trước lúc đó một nắm đấm khác của Trương Lâm Xuyên đã đánh nát ngực y.
“Nếu trên đời này thật sự có kỳ tích thì có lẽ kỳ tích cũng chỉ xảy ra với cường giả thôi.”
Trương Lâm Xuyên nói như vậy, hơi vung tay.
Cả người Ngụy Nghiễm ngửa ra sau, rơi xuống.
Từ trước tới nay y luôn là một người kiên định, một người ích kỷ, một người lạnh lùng.
Y sẽ chỉ đưa ra lựa chọn hợp lý nhất, chính xác nhất.
Trong mắt y chỉ có bản thân, chỉ có đao của mình.
Y kiên định cho rằng mình đúng.
Từ đầu đến cuối Thẩm Nam Thất luôn phủ định y và cũng dùng bản thân để chứng minh lựa chọn của mình.
Triệu Lãng chưa từng phủ định y, có điều cuối cùng cũng dùng hành động của bản thân cho y đáp án ngược lại.
Thậm chí Ngụy Khứ Tật... thậm chí lạnh lùng như y, cũng chết vì thành Phong Lâm.
Vào điểm cuối của sinh mệnh, Ngụy Nghiễm cảm thấy mê mang.
Y muốn nhớ lại về mẫu thân của mình, nhớ lại tuổi thơ bị mình vĩnh viễn vứt lại nơi hoang dã.
Nhưng y nhận ra, y đã không thể nhớ ra hình dáng mẫu thân nữa.
Nếu như được làm lại, y sẽ lựa chọn như thế nào?
Nếu được làm lại, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Ngụy Nghiễm rơi mạnh xuống đất.
Thanh Khoái Tuyết vẫn nắm chặt trong tay y.
...
Khương Vọng cõng Khương An An đi rất nhanh, con đường xóc nảy như vậy dĩ nhiên rất khó chịu nhưng An An rất ngoan, không hề nói tiếng nào.
Sau khi xuyên qua một khu rừng, Khương Vọng đột nhiên dừng bước, tung người ra sau kéo dài khoảng cách.
Hắn trở tay nhẹ nhàng đặt Khương An An xuống, một tay khác ấn vào chuôi kiếm.
Tại vị trí trước mặt, một nữ nhân đeo tấm che mặt đen chậm rãi bay xuống.
Nàng ta nhìn Khương Vọng, ánh mắt rất phức tạp: “Hóa ra ngươi không phải đạo tử.”
“Phải hay không có gì khác nhau?” Khương Vọng trầm giọng nói: “Ta xưa nay không muốn làm đạo tử Bạch Cốt Đạo gì đó.”
“Khác nhau rất lớn. Ta cứ nghĩ mãi, vì sao ngươi có thể thôn phệ bạch cốt chủng của ta, vì sao ngươi có thể nắm giữ thuật Nhục Sinh Hồn Hồi, còn nữa giờ ngươi...” Nàng ta nhìn Khương Vọng từ trên xuống dưới: “Hóa ra Minh Chúc ta tìm khắp nơi không thấy lại ở chỗ ngươi.”
Minh Chúc?
Khương Vọng lập tức nhớ đến cây nến màu đen trong Thông Thiên Cung, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nắm chặt kiếm: “Chém Thông Thiên Cung của ta đi, nó ở trong đó đấy.”
Nàng ta bỗng nhiên cười cười: “Không ngờ mấy ngày không gặp, ngươi đã già rồi!”
“Nhờ ngươi ban tặng đấy.” Khương Vọng nói.
“Ngươi muốn đến thành Tam Sơn tìm mẹ vợ à? Quên nói ngươi biết, nửa nén hương trước, cửa thành Tam Sơn đã đóng rồi, Đậu Nguyệt Mi tuyên bố bế quan.”
Khương Vọng trầm mặc.
Hắn biết đối phương không cần lừa gạt hắn những chuyện này.
Nhưng thiên hạ mặc dù lớn, hắn còn có thể đi đâu cầu viện chứ? Làm sao kịp nữa?
Quá tuyệt vọng!
Tất cả đã đi xuống vực sâu không thể vãn hồi nữa rồi.
Nhưng ít ra lúc này, hắn vẫn chưa thể bỏ mặc cảm xúc trong lòng mình.
Cuối cùng hắn chỉ lạnh lùng nói: “Đúng như ý ngươi rồi.”
Tiếng cười của nàng ta hơi miễn cưỡng: “Vậy thì, ngươi không định giơ tay chịu trói sao? Ngươi còn nợ ta hai mạng đấy.”