Chương 222: Cố nhân tích từ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhóm quân tốt nhìn bao lớn bao nhỏ trên người hắn ta cũng đại khái hiểu ra hắn ta tới làm gì, trên mặt không khỏi lộ vẻ đồng tình.
“Có lẽ ngài rời quân doanh sớm nên đã bỏ lỡ thông báo.” Tên quân tốt này cẩn thận nói: “Tà giáo Bạch Cốt Đạo đã làm hại nơi này, hiến tế cả thành vực Phong Lâm để nghênh đón Tà Thần hàng thế. Mặc dù âm mưu bị Viện trưởng Đạo viện thành Phong Lâm Đổng A vạch trần, thậm chí kinh động đến quốc tướng đích thân chạy đến tru diệt đầu sỏ nhưng cả thành vực Phong Lâm cũng rơi vào U Minh. Người sống không thể tới đó được nữa!”
Bịch! Bịch!
Với sức của Đỗ Dã Hổ mà nhất thời không thể giữ chúng lại, để mặc cho bao lớn bao nhỏ rơi trên mặt đất.
“... Người trong thành đâu?” Hắn ta run rẩy hỏi.
Quân tốt thở dài nói: “Cũng không còn nữa...”
Rắc rắc!
Đỗ Dã Hổ đã bị âm thanh này kinh động, hắn ta lấy lại tinh thần mới phát hiện trong lúc lơ đãng mình đã giẫm một giẫm lên mặt đất, lún xuống vài tấc.
Hắn ta rút chân ra thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gào khóc.
“Không còn rồi, không còn nữa rồi, tất cả không còn nữa rồi! Chẳng còn gì nữa rồi!”
Đỗ Dã Hổ theo âm thanh nhìn sang thì thấy một nam nhân lưng đeo tay nãi đang ngồi trên mặt đất gào khóc, giọng cũng đã khản đặc.
Y gào khóc một trận, thực sự đã không còn sức lực nữa nên dừng lại một lúc, lát sau lại tiếp tục gào khóc.
Nhìn dáng vẻ đó hẳn cũng là người trở về thành vực Phong Lâm, trên đường về nhà thì bị cản lại.
“Đổng A! Đổng A! Đổng A là viện trưởng của chúng ta!” Đỗ Dã Hổ bỗng nhiên như tóm được gì đó, kích động nói: “Nếu Đổng viện trưởng biết được âm mưu của tà giáo, những tu sĩ của Thành Đạo viện hẳn đều chạy thoát đúng không?”
Quân tốt kia xin lỗi nói: “Ngoại trừ Đổng viện trưởng, bao gồm giáo tập, học viên không một ai may mắn thoát khỏi.”
Đỗ Dã Hổ đặt mông ngồi xuống đất, bấu chặt tóc mình.
“Không đâu, sẽ không đâu.”
Hắn ta như mất hồn, tự lẩm bẩm.
“Lão đại huynh không phải thông minh lắm sao?”
“Lão tam ngươi chẳng phải đánh nhau giỏi hơn ta sao?”
“Tiểu ngũ ngươi không phải thông minh hơn ta sao?”
“Sao lại không còn nữa? Sao lại không còn nữa?”
Hắn ta tự nói đến cuối cùng thì hét to lên: “Ba đại nam nhân các ngươi sao ngay cả An An mà cũng không chăm sóc được!”
...
“Ta không tin.”
Hắn ta lầm bầm nửa ngày thì đột nhiên đứng dậy, gom hết lễ vật của mình lại ôm thành một đống, chạy thẳng về phía thành vực Phong Lâm không quay đầu lại.
“Đại nhân, ngài không thể qua đó!”
Quân tốt đưa tay muốn ngăn, nhưng Đỗ Dã Hổ búng vài cái đã đi xa rồi.
“Để hắn đi thôi.” Quân tốt bên cạnh thở dài: “Vùng đất U Minh hắn cũng không vào được, đứng từ xa nhìn một cái cũng tốt.”
...
Theo hồi ức sau này của quân tốt phong tỏa ngoài thành vực Phong Lâm, cả thành vực Phong Lâm sau khi rơi vào U Minh thì vẫn luôn rất trầm lặng.
Có điều trước sau giao thừa năm đó, chẳng biết tại sao lại có thiết gào thét như dã thú bị nhốt ba ngày không dứt.
...
...
...
Núi cao đường xa, Khương An An trên lưng ca ca ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.
Bọn họ ban ngày đi đường, ban đêm tu hành, lúc ở sơn động, lúc ở trên cây.
Màn trời chiếu đất, trên đường đi chỉ có thể ăn chút quả dại đỡ đói.
Nhưng nàng rất hiểu chuyện, chưa từng than khổ một lần.
Nàng biết làm vậy ca ca sẽ chỉ mệt mỏi hơn, sẽ chỉ cực khổ hơn thôi.
Nhiều lần nàng muốn xuống tự đi nhưng Khương Vọng không cho.
Trời dần tối đen, lại sắp đến lúc nghỉ ngơi.
Khương An An thích nhất ban đêm, không chỉ là bởi vì có sao mà bởi vì cuối cùng ca ca cũng có thể dừng lại, trò chuyện với nàng.
Từ sau khi rời khỏi thành vực Phong Lâm, ca ca ít nói đi rất nhiều.
Theo kinh nghiệm trước đây, lần này hẳn là ca ca sẽ lại tìm một sơn động, sau đó nhóm một đống lửa để nàng nghỉ ngơi trong lòng mình.
Nhưng tối nay, Khương Vọng lại cõng nàng đi thẳng lên núi, đi mãi đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi gió lạnh thấu xương, lạnh đến mức gương mặt nhỏ của nàng đỏ bừng. Trên người vẫn còn đỡ, được bao trong da thú rất ấm áp.
Khương Vọng đặt nàng từ trên lưng xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
Hai huynh muội ở trên đỉnh núi nhìn xung quanh chỉ thấy sao trời thưa thớt, khắp nơi an bình. Ngọn núi ẩn trong màn đêm, kéo dài ở dưới chân.
“Ca, chúng ta tới đây làm gì?”
“Tối nay là giao thừa.”
Khương Vọng chậm rãi hỏi: “An An có muốn xem pháo hoa không?”
“Muốn!” Khương An An lập tức đáp, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “An An không muốn...”
Đại khái nàng cũng biết, giờ không thể so với lúc ở thành Phong Lâm. Ở bên ngoài hoang vu đi đâu tìm được pháo hoa chứ? Nàng biết dù nàng muốn gì, ca ca cũng đều cố gắng hết sức vì nàng cho nên nàng không bao giờ đưa ra những yêu cầu xa vời.
Khương Vọng nhéo bàn tay nhỏ của nàng, khàn giọng nói: “Muội nhìn đi.”
Hắn thả Khương An An ra, đầu ngón tay vẩy một cái về phía bầu trời.
Một đóa hoa lửa bay lên cao, nở ra xán lạn.
Mười ngón tay của hắn liên tục cử động, từng đóa hoa lửa liên tiếp xúc hiện, lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm.
Nổ thành ánh sao đầy trời.
Giống như sao trên trời đang rơi xuống nhân gian.
Từng ánh sao giống như một người chết đi.
Thần hồn mặc dù đã tắt nhưng ánh sáng còn mãi mãi.
Đây là giao thừa năm ba ngàn chín trăm mười bảy Đạo lịch.
Trên một đỉnh núi cao vô danh, Khương Vọng đã phóng pháo hoa nửa đêm vì muội muội.
…
Vân Quốc ở phía đông bắc Trang Quốc, cảnh nội nhiều núi.
Là thủ đô của Vân Quốc, Vân Thành tọa lạc trên Bão Tuyết Sơn cao nhất cảnh nội.
Lúc đầu mới thành lập Vân Thành, vì dưới núi hoàn cảnh ác liệt, Lăng Tiêu Các chủ lúc đó đã gọt núi để xây thành trên cao.
Sau này Vân Quốc xây chủ thành đều theo lệ này.
Bởi vì thành thị thường xây trên núi cao, địa thế cực cao như trên mây cho nên được gọi là Vân Thượng Chi Quốc (đất nước trên mây).
Con đường lên Vân Thành có hai đường, một là đường cáp treo nối từ chủ thành đến đây, một là con đường bậc thang đá khổng lồ được xây dựng từ chân núi, thang này còn được gọi là Đăng Vân Giai.
Vân Quốc giàu có nên đã mời Đại sư cơ quan Mặc gia thiết kế.
Giữa các chủ thành lớn phần lớn đều kết nối với nhau bằng cáp treo.
Cáp treo chủ yếu được chế tạo từ gân thú, thuộc của đại yêu thú mà thành, bên trong còn cho thêm thiết đồng phụ trợ, được xưng là cực kỳ kiên cố, trăm năm không hỏng, và thực sự là cũng trăm năm mới thay một lần, trong thời gian sử dụng chưa từng xảy ra tình trạng tự đứt gãy.
Người trong Vân Quốc thường lên cáp treo vào thời gian cố định để đi tới đi lui giữa các thành.