Chương 223: Tạm biệt ở trên mây
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vì đều đi đường thẳng trên không trung nên tốc độ rất nhanh, các thành Vân Quốc giao lưu với nhau nhiều hơn bất kỳ nước nào trong thiên hạ. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân giúp thương nghiệp của Vân Quốc phát đạt.
Còn kỳ quan rộng lớn nhất Bão Tuyết Phong chính là cầu vồng kết nối Vân Thành với bốn chủ thành lớn gần nhất.
Nghe nói là do vĩ lực của tổ sư sáng lập Lăng Tiêu Các tạo thành, tụ mây làm đường, dẫn cầu vồng làm cầu. Bốn tòa thành thị này cũng là thành thị trung tâm gần với Vân Thành.
Sau này Vân Quốc dần dần lớn mạnh, không còn thành thị nào có được vinh hạnh đặc biệt này nữa.
Nếu như bỏ qua vật liệu đắt đỏ của bản thân bậc đá và trận văn khắc trên đá thì bản thân Đăng Vân Giai không hề có gì đặc biệt.
Dù nó phơi gió phơi nắng, người qua lại nhiều năm như vậy nhưng trên Đăng Vân Giai vẫn không hề dính một chút bụi.
Khương Vọng cõng Khương An An trèo lên bậc cuối cùng mặt không đỏ, thở không gấp, ngẩng đầu nhìn cổng chào cao ngất của Vân Thành đi thẳng vòa trong Vân Thành.
Mặc dù hai huynh muội đều phong trần mệt mỏi, trên người An An được bọc bằng da thú không hề giống người giàu có gì nhưng cũng không xảy ra chuyện cẩu huyết bị người khác mắt chó coi thường.
Vân Quốc thương nghiệp phát đạt, cũng không cấm khách tứ phương tới, có điều thuế vào thành cao hơn một chút.
Một chút vàng bạc, đối với Khương Vọng mà nói không phải việc khó, trên đường hắn chỉ cần tùy tiện làm chút gì đó là có thể dễ dàng kiếm đủ tiền tiêu xài.
Sau khi hỏi sĩ tốt thủ thành, Khương Vọng mới biết Lăng Tiêu Các không ở trong Vân Thành mà ở trên Vân Thành.
Nhưng bọn họ cũng không biết phải làm sao để vào Lăng Tiêu Các.
Cũng may Khương An An luôn mang theo vân hạc trong người, dưới sự chỉ huy của Khương Vọng, nàng nghiêm túc viết vài chữ rồi thả tiểu vân hạc ra.
Vân hạc bay vào không trung, dường như hơi sửng sốt một chút, sau đó vỗ cảnh bay vào trong tầng mây.
Không biết tới khi nào Diệp Thanh Vũ mới có thể đọc được thư nên Khương Vọng liền dẫn Khương An An đi dạo Vân Thành trước, chủ yếu là đi thử vài món ăn vặt đặc sắc bản địa.
Chẳng hạn như vân tương quả, nghe nói chỉ mọc trong mây, cắn vỏ quả ra là có thể uống được nước. Loại quả này có tổng cộng năm màu khác nhau, mỗi loại đều có hương vị khác nhau.
Chẳng hạn như thải vân đường, loại kẹo này giống như áng mây, cắn một cái có bảy loại vị ngọt, cấp độ ngọt chia ra rõ ràng.
Hôm nay Khương Vọng không hạn chế Khương An An ăn đồ ngọt, để nàng mặc sức ăn, ăn đến mức cái bụng nhỏ căng tròn.
Lúc Khương An An đang ăn thải vân đường thì nhìn thấy Diệp Thanh Vũ.
Cả con phố dài bỗng nhiên yên tĩnh.
Bầu trời vốn đang sáng tỏ đột nhiên bị “xé ra”, bầu trời đó không phải bầu trời thật mà chỉ như một bức tranh.
Sau khi bức tranh đó bị xé ra mới nhìn thấy đằng sau lỗ thủng là đình đài lầu các được xây dựng tinh tế, trông vô cùng khí thế.
Hóa ra Lăng Tiêu Các ở đây! Đằng sau “bầu trời”.
Trong tiên khí dày đặc, mây mù thành bậc thang.
Một cô gái trong tranh chậm rãi đi xuống thang mây, đến trước mặt huynh muội Khương An An.
Hôm nay nàng ta không đeo khăn che mặt, một đôi lông mày cong mảnh như thu ảnh, một đôi mắt trong sáng thanh thuần như thanh ba, chiếc mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ hơi hé, khuôn mặt rực rỡ đến mức cả con phố dài đều mất đi sắc thái.
Đó là chưa nói đến thân hình cao gầy thướt tha của nàng, chỉ đứng đó thôi cũng đủ trở thành phong cảnh rồi.
Đôi mắt to của Khương An An sáng lên, ra sức ngoắc tay: “Thanh Vũ tỷ tỷ!”
Hai người làm bạn qua thư đã rất lâu, đã từng nhìn thấy rất nhiều lưu ảnh thạch nhưng đây lần lần đầu tiên thật sự gặp nhau.
Diệp Thanh Vũ đi tới, mỉm cười xoa đầu Khương An An sau đó nhìn về phía Khương Vọng, ánh mắt hơi phức tạp: “Khương đạo hữu vẫn ổn chứ?”
Vân Quốc và Trang Quốc cũng có thể miễn cưỡng coi như nước láng giềng, thành vực Phong Lâm lại là thành thị biên giới đông bắc Trang Quốc.
Cả tòa thành vực đều bị tà giáo hiến tế, chìm vào U Minh, đại sự như vậy Diệp Thanh Vũ không thể không biết.
Nàng ta vốn mang ơn Khương Vọng, đối với Khương An An là tình cảm yêu thích đơn thuần, thư qua thư lại đã tạo ra sự ràng buộc ở mức độ nhất định.
Sau khi nhận được tin tức, nàng ta còn khó chịu một hồi lâu.
Nếu không phải hôm nay nhận được thư của Khương An An, nàng ta còn tưởng rằng hai người bằng hữu dị quốc này đã gặp phải bất hạnh.
Biết hai huynh muội Khương Vọng đến Vân Thành, nàng ta vô cùng vui mừng.
Cho nên nàng ta mới không để ý kinh thế hãi tục, trực tiếp “xé rách bầu trời” tiến vào Vân Thành.
Thiếu niên đầu bạc, phong trần mệt mỏi, cho dù như thế nào thì cũng không thể nói là “ổn” được.
“Không phải rất ổn sao.” Khương Vọng cười khổ nói.
Ở ngoài thành vực Phong Lâm hắn đã quyết định rồi cho nên bây giờ đã không còn khúc mắc gì nữa, nói thẳng: “Lúc trước ở thành Tam Sơn Diệp đạo hữu có đưa cho ta một Vân Trung Lệnh. Bây giờ nó đã mất ở trong thành vực Phong Lâm rồi nhưng ta vẫn mặt dày muốn hỏi, nó còn hữu hiệu không?”
“Đương nhiên.” Diệp Thanh Vũ nghiêm mặt nói: “Tuy Vân Trung Lệnh thất lạc nhưng lời hứa của Thanh Vũ thì không hề mất. Khương đạo hữu có yêu cầu gì xin chứ nói.”
Khương Vọng nắm chặt bàn tay nhỏ của Khương An An, sau đó buông ra.
Khương An An như ý thực được điều gì đó, trở tay chụp lấy Khương Vọng.
“Có thể nhờ Diệp đạo hữu thay ta chăm sóc An An, để nàng tu hành ở Lăng Tiêu Các không?” Khương Vọng ép mình không được nhìn muội muội nữa mà nhìn vào mắt Diệp Thanh Vũ nói: “Ta phải đến một nơi rất nguy hiểm, không thể nào chăm sóc được nàng.”
“Được!” Diệp Thanh Vũ trả lời rất sảng khoái.
“Ca ca...” Đôi mắt to của Khương An An lập tức ngập nước mắt: “Ca không cần An An nữa sao?”
Khương Vọng cảm thấy trái tim mình mềm nhũn đi.
Hắn nửa ngồi xuống, dịu dàng ôm lấy muội muội: “An An, ca ca mãi mãi không bao giờ không cần muội. Có điều bây giờ, ca ca phải đi làm một chuyện rất quan trọng, không cách nào bảo vệ cho muội được cho nên mới đưa muội đến đây ở tạm một thời gian. Chỉ ở tạm thôi, Ca ca nhất định sẽ trở lại đón muội, được không?”