Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 225: Chuyến đi vạn dặm

Chương 225: Chuyến đi vạn dặm


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng hạn như Đổng A đã phá hỏng âm mưu của Bạch Cốt Đạo... Rõ ràng là Khương Vọng hắn thấy rõ âm mưu của Bạch Cốt Đạo, báo cáo với Đổng A, dù có mạo hiểm tính mạng cũng muốn bảo vệ cố thổ. Đổng A lại dựa thế bài bố mọi chuyện, hi sinh vô số tính mệnh của cả thành vực để mưu đoạt Bạch Cốt Chân đan làm bậc thang tiến thân cho mình.
Quốc tướng Đỗ Như Hối, đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, thậm chí cả Trang đế Trang Cao Tiện đều là đồng mưu.
Bây giờ bọn họ thắng được thanh danh, thắng thì được thế nhân kính ngưỡng nhưng không ai còn nhớ đến những vong hồn vô tội đếm không hết ở thành vực Phong Lâm kia?
Ban đầu bị diệt một thành, bị phá ba thành.
Sau đó vừa đoạt lại ba thành còn nhận thêm được mười thành, thoạt nhìn có vẻ rất hời, Trang đế vô cùng anh minh thần võ, Trang thần đa mưu thiện đoán.
Giữa được và mất chỉ đơn giản là con số nhiều ít thôi sao?
Những người vô tội đã chết kia, những quốc dân tin tưởng vào quốc gia, tin tưởng triều đình, tin tưởng quân chủ, bọn họ chẳng phải vô tội sao?
Có ai nhớ sự “hi sinh” của bọn họ không?
“Lão sư, người muốn trở về thành Tân An đến như vậy sao?”
Khương Vọng đứng dậy, trở lại phòng.
Một lúc sau, tiểu nhị của tiệm đến dọn bàn thì chỉ nhìn thấy một đống bột sứ ở trên bàn.
...
Thái Hư Huyễn Cảnh, phúc địa Động Cung Sơn.
Khương Vọng im lặng đợi một lát mới nhận được con hạc giấy mập mạp kia của Chân Vô Địch.
Hắn mở bức thư ra, bên trên viết: Mồng bảy tháng ba, quận Lâm Hải, Tề quốc.
Tin tức đơn giản rõ ràng, bởi vì trong khoảng thời gian này Chân Vô Địch luôn bị người nhà ép phải điên cuồng tu luyện, thời gian uống một chén nước cũng bị quy định, thật sự muốn nặn ra được chút thời gian cũng khó khăn.
Đối với Khương Vọng bây giờ mà nói, hắn có việc buộc phải làm, cũng có kế hoạch và mục tiêu kiên định.
Hắn phải bắt tất cả những người có trách nhiệm trong việc thành Phong Lâm sụp đổ phải trả giá đắt.
Nhưng tiền đề của tất cả những việc này là ở thực lực.
Nơi đầu tiên mà Khương Vọng nghĩ tới chính là Thiên Phủ bí cảnh mà Chân Vô Địch từng nói.
Sau khi hắn rời khỏi thành vực Phong Lâm liền gửi thư cho Chân Vô Địch nói mình muốn tham gia thăm dò Thiên Phủ bí cảnh mà gã từng nói, hỏi thăm xem có còn danh ngạch hay không.
Chân Vô Địch rất khẳng khái đồng ý, hôm nay gửi thư báo hắn biết, thời gian mở Thiên Phủ bí cảnh đã được xác định. Hắn phải đến được quận Lâm Hải, Tề quốc trước ngày mồng bảy tháng ba.
Hắn vẫn chưa biết tình hình cụ thể của Thiên Phủ bí cảnh nhưng có thể được nhân vật thế gia như Chân Vô Địch coi trọng chắc chắn có những thu hoạch vượt quá tưởng tượng. Đương nhiên, tuyệt đối cũng sẽ có không ít nguy hiểm.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước Khương Vọng đưa Khương An An đến Lăng Tiêu Các.
Tề quốc là một trong những cường quốc đương thời, ở sát Đông Hải. Từ Vân Quốc đến Tề quốc, ở giữa phải đi qua mười bảy quốc gia, thuộc sở hữu của ba tông môn.
Đại thế lúc này, quần hùng cả thiên hạ đang ganh đua, cấu thành chính quyền cũng không hoàn toàn giống nhau.
Có những nước phụ thuộc lấy Tôn Đạo môn của Trang Quốc làm quốc giáo, cũng có những nước trung lập phụ thuộc vào Lăng Tiêu Các Vân Quốc. Có nước dung hòa hết mọi thứ, trong nước các tông môn lớn cạnh tranh với nhau. Có nước chính quyền cường đại, tông môn trong nước đều bị quản chế, kỷ luật nghiêm minh. Có nơi chưa lập quốc, những tông môn cường thế kia mỗi tông như một nước...
Từ Vân Quốc đến Tề quốc phải đi qua vạn dặm, phong cảnh các nơi tuyệt đối không hề giống nhau.
Diệp Thanh Vũ đưa cho hắn một con vân hạc bởi vì địa chỉ của hắn không cố định, vân hạc có thể dựa mối liên hệ tiên thiên của chủ nhân để tìm được chủ nhân, nhưng lại không có năng lực tìm người khác khắp thiên hạ. Cho nên chỉ có thể là hắn chủ động viết thư cho An An, An An nhận được sẽ trả lời lại.
Mỗi lần Khương Vọng đến nơi nào đều sẽ ghi lại phong cảnh nơi đó, viết thư chia sẻ cho An An và Diệp Thanh Vũ.
An An cũng sẽ kể về cuộc sống của mình ở Lăng Tiêu Các.
Có điều khi đường xá càng xa xôi, tốc độ hồi âm của vân hạc cũng sẽ càng chậm hơn.
Khương Vọng cũng không chỉ vùi đầu vào đi đường mà vừa đi vừa tu hành, vừa đi vừa trải nghiệm tình đời.
Giờ hắn đã ma luyện đủ rồi, không cần phải áp chế cảnh giới tu hành nữa.
Tiểu chu thiên đầu tiên mà hắn lập được là Nhật Nguyệt Tinh Thần, là yêu quý là lý tưởng.
Bây giờ đi tới đây, hắn đã xây dựng được tiểu chu thiên thứ hai. Đó là Sơn Xuyên Hà Lưu, là đường dưới chân, là thay đổi của tuế nguyệt, là phong cảnh dọc đường.
Tiểu chu thiên thứ ba, hắn bắt đầu suy nghĩ về bản thân, suy nghĩ về con đường đã đi qua, về người đã từng gặp, về chuyện đã trải qua, muốn tự hỏi mình vì sao đến đây, rồi sẽ đi hướng nào.
Đối với Khương Vọng mà nói, hắn đang bôn ba nhưng hắn cũng đang tu hành.
Hắn nhất định phải dùng trạng thái hoàn chỉnh nhất để tham gia Thiên Phủ bí cảnh.
...
Rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh không lâu, Khương Vọng đột nhiên cảm thấy dường như cả gian phòng đang lung lay.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng ầm ầm ầm.
Trầm đục mà xa xăm.
Cuối cùng hắn cũng xác định đây không phải ảo giác.
Vì cùng với âm thanh này, cả căn phòng, không, cả mặt đất đều đang lắc lư.
Khương Vọng lao ra ngoài cửa sổ, nhảy vọt lên sân thượng tửu lâu, sau đó hắn nhìn thấy.
Một con cự thú hình rùa vô cùng khổng lồ đang ngẩng đầu, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi một bước, đều đạp cho cả vùng đất chấn động.
Con cự thú này lớn chừng nào chứ?
Chỉ riêng cái chân ngắn tráng kiện của đó đã cao hơn thành lâu của thành thị mà Khương Vọng đang ở.
Còn trên mai rùa của nó, Khương Vọng nhìn thấy...
Đình đài lầu các, người qua người lại... là một thành thị khổng lồ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất