Chương 226:: Thiên hữu chi quốc (*)
(*) Nghĩa là: quốc gia được trời bảo hộ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này cũng có khá nhiều người đứng trên sân thượng nhìn cự thú, thậm chí còn có những người đứng trên nóc nhà xung quanh nhưng phần lớn đều là người từ nơi khác tới.
Khương Vọng chú ý thấy, hình như người bản địa đã quen rồi, đang pha trà vẫn pha trà, đang dùng cơm vẫn dùng cơm, phần lớn ai cũng đều đang làm chuyện riêng của mình.
“A!”
Lúc này hắn nghe thấy một tiếng ngâm rất cao.
Khương Vọng quay đầu lại nhìn thấy một nam tử mặc nho phục, dáng người bình thường, trán thì rất cao đang đứng đối diện với con cự thú kia gật gù đắc ý.
Hắn thường nghe nói các thi sĩ phong nhã gặp cao sẽ trèo, lên cao sẽ phú. Hắn nghĩ tu sĩ Nho môn này thấy thành phố cự thú này chắc cũng nhã hứng dâng trào.
Mặc dù Khương Vọng không hứng thú với thi phú lắm nhưng thấy tình cảnh này thì không khỏi có chút hiếu kỳ.
Hắn nghe thấy nam tử nho phục trán cao kia dùng ngữ điệu vô cùng khoa trương vịnh: “Nay ta đến Hữu Quốc mở rộng tầm mắt! Quy thú khổng lồ này to lớn khổng lồ!”
Vịnh xong, y còn đi một vòng, giống như muốn chờ nghe tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người. Nhưng y nhìn một vòng thì chỉ thấy mọi người đang lần lượt né tránh ánh mắt, trên mặt mang đầy tia ghét bỏ.
Chỉ có Khương Vọng từng trải gió sương thì không hề thay đổi sắc mặt trước bài thơ tệ mạt như vậy.
Y khụ một tiếng, không hề lúng túng đi đến bên cạnh Khương Vọng: “Vị đại thúc này vừa nhìn là biết rất từng trải, khác với tục tử. Xin hỏi có phải lần đầu đến Hữu Quốc không?”
Đại thúc?
Khương Vọng sửng sốt một lúc mới hiểu ra là đang gọi mình.
Hắn không khỏi cười khổ trong lòng. Cuối cùng ta cũng luân lạc đến tình trạng như Đỗ Lão Hổ, thành thiếu niên “già” rồi sao?
Trên mặt hắn không biểu cảm, cũng không biện giải, chỉ thản nhiên nói: “Đúng.”
Hắn bôn ba chặng đường này chỉ để đi đường, chỉ để tu hành, không muốn tranh chấp cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Nhưng nam tử trán cao này hình như không hề nhận ra sự lạnh lùng của hắn mà còn vô cùng phấn khởi nói: “Không ngờ giọng của đại thúc lại trẻ như vậy! Ngoài mái tóc ra thì mọi thứ đều không già, ngài đúng là biết cách dưỡng nhan!”
Khương Vọng không muốn tiếp tục chủ đề này, cố ý không thèm đếm xỉa đến mà chỉ đưa mắt nhìn trên người cự thú ngoài thành, hy vọng người này biết khó rút lui.
Hắn chú ý thấy trong thành có một đội quan viên cầm quyển trục vội vàng ra ngoài thành.
Còn thành thị trên lưng cự thú từ từ hạ một cầu thang khổng lồ xuống.
Mỗi một bậc thang đều có thể chứ được mười người.
Quan viên dưới thành bước lên cầu thang, cầu thang kia tự động rút lại, kéo toàn bộ bọn họ lên thành thị trên lưng cự thú.
“Cả Hữu Quốc chỉ có một tòa “Thượng Thành”, cũng là đô thành của họ, những vương công đại thần kia đều sống ở đô thành, được quy thú kia chở đi, tuần sát toàn thành. Quy thú này mãi mãi không dừng bước, mỗi lần đi khắp cả nước thì mất khoảng nửa năm, đến mỗi thành, quan viên thành bên dưới đều phải lên báo cáo công tác.”
Nam tử trán cao vô cùng tự nhiên đứng bên cạnh Khương Vọng giải thích: “Thúc nhìn đi, những con rùa kia ai nấy đều dáng vẻ hèn mọn, nếu như khảo hạch mà có xếp hạng kém cỏi nhất trong các thành thì sẽ bị bãi miễn hết!”
Hữu Quốc là quốc gia thứ ba trên con đường hắn đi qua. Tình hình chính trị và phương thức vận hành của nó không giống bất kỳ quốc gia nào mà Khương Vọng từng gặp, đúng là giúp hắn mở rộng tầm mắt.
Khương Vọng chú ý thấy bên cạnh có vài người có ánh mắt không bình thường, nhớ lại nơi đây dù sao cũng là quốc thổ của Hữu Quốc, nói quan viên của họ là đồ con rùa đúng là không ổn nên hắn liền đưa mắt ra hiệu với nam tử trán cao, ra hiệu y nói chuyện chú ý một chút.
Không ngờ nam tử trán cao nhận được ánh mắt đó lại tưởng cảnh cáo là cổ vũ, lập tức hưng phấn hơn: “Đại thúc cũng cảm thấy vậy đúng không? Tổ tiên Hữu Quốc không biết sao lại tìm được con quy thú này, xây dựng thành phố trên mai rùa, từ đó tự xưng là thiên hữu chi quốc. Hahaha, buồn cười thật đấy.”
Y cười một trận thì phát hiện ra Khương Vọng không cười cùng nên cảm thấy không thú vị và dừng lại.
Lúc này y nghe thấy một giọng nói tức giận sau lưng: “Quy thú cái gì? Thần thú hộ quốc của chúng ta là Bá Hạ! Rồng sinh ra chín con, Bá Hạ đứng thứ sáu! Có thể giúp cho quốc dân cát tường, khiến người ta trường thọ!”
“Bá Hạ cái gì? Long tộc đã tuyệt tích trên đời rồi, còn chín con của rồng à?” Nam tử nho phục trán cao cao giọng bác bỏ, nghĩa chính từ nghiêm vừa nói vừa xoay người lại: “Rồng còn không có thì sinh con với ai chứ...”
Giọng của y càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Bởi vì y phát hiện không biết từ khi nào trên nóc tửu lâu đã đứng đầy người, hơn nữa những người này phần lớn đều căm tức nhìn y, nhìn lại lần nữa thì thấy trên người họ đều đang mặc bộ giáp lưu hành của Hữu Quốc...”
“Ui da! Tiểu sinh bỗng nhiên cảm thấy đau bụng quá!” Nam tử trán cao một tay ôm bụng, mặt mày đau đớn, một tay thì bò bò xuống dưới lầu: “Nhường đường nhường đường, cáo từ cáo từ.”
Mọi người cùng tiến lên, tiếng kêu thảm thiết của y càng lúc càng xa dần.
Nhưng còn một nhóm người còn ở cũng đang vây quanh Khương Vọng.
Một người trong đó chỉ tay nói: “Bọn hắn là cùng một bọn!”
Khương Vọng vội giải thích: “Ta không hề quen biết tên trán cao kia!”
Từ xa truyền đến giọng nói của nam tử nho phục: “Còn dám nói ngươi không biết Hứa Tượng Càn ta! A!”
Lại bị một tiếng hét thảm thiết cắt ngang.
Khương Vọng thầm cắn răng, tiểu tử này hay lắm.
Trong lúc y bị đánh mà còn không quên kéo theo mình, chắc là muốn trả thù Khương Vọng vì đã không kịp thời nhắc nhở y.
Hắn nhìn thấy đám người càng lúc càng tới gần, bọn họ đang kích động, không hề muốn nghe giải thích.
Lúc này Khương Vọng đứng bên sân thượng, thuận thế khẽ ngã ra sau, rơi xuống phố dài, nhảy trái nhảy phải vài cái đã lẩn vào trong đám đông.
“Bắt lấy lão già tóc bạc kia!”
Vù vù vù!
Trong đám đông có vài tu sĩ lần lượt nhảy xuống nhưng Khương Vọng sớm đã chạy mất tăm hơi rồi.
...