Chương 233: Quốc sư Triệu Thương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Triệu Thương cúi người hành lễ trước Khương Vọng: “Lão phu thay thành Nhị Thập Thất, cảm tạ các hạ!”
Bá tánh chung quanh cũng bái theo: “Cảm tạ các hạ!”
Khương Vọng nghiêng người né tránh, không dám chịu lễ của lão giả này. Hắn cũng không ngờ chuyện mà mình làm lại bị quẻ tính ra, đối phương rõ ràng là đại nhân vật của Hữu Quốc, còn có thể hạ mình hành lễ với hắn, không thể không nói là tỏ rõ thái độ.
“Không dám nhận không dám nhận.” Khương Vọng liên tục xua tay: “Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi.”
Hắn nói vậy một phần là vì khiêm nhượng, một phần là có ý muốn gõ mặt tên công tử mặt phấn kia.
Triệu Thương là nhân vật như thế nào, đương nhiên sẽ nghe ra dụng ý.
Đầu tiên, ông ta giơ tay ra bốn phía làm động tác đỡ dậy: “Chư vị phụ lão hương thân, xin hãy đứng lên, là Triệu Thương bất tài, nhìn sai Doãn Quan, nên hôm nay suýt đã gây thành đại họa!”
Lập tức lại có người quỳ xuống: “Trên một cây quýt còn chua ngọt bất nhất, huống chi là người cả một quốc gia? Quốc sư đại nhân, Doãn Quan gây họa sao có thể là lỗi của ngài được?”
“Đúng vậy, đều do Doãn Quan kia lòng muông dạ thú! Chúng ta đều nhìn lầm rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tên xấu xa đáng giết ngàn đao kia!”
Bá tánh hạ thành ở đây sôi nổi khuyên giải an ủi.
“Ai.” Triệu Thương thở dài một hơi, lại nói: “Khuyển tử Triệu Triệt, trước nay luôn nhiệt huyết lỗ mãng, nhìn đến âm mưu lật đổ quốc gia của Doãn Quan nên phẫn nộ như phát cuồng. Nhìn thấy chút manh mối thì bám riết không tha, không quan tâm đến cái gì nữa. Vừa rồi nó chỉ có ý tốt nhưng lại làm chuyện xấu. Bất kể thế nào, lão phu vẫn thay nó tạ lỗi với chư vị trước.”
Ông ta nhìn quanh một vòng, lại càng khiêm nhường trước bá tánh vây xem, cúi đầu chắp tay nói: “Triệu Thương xin lỗi chư vị phụ lão hương thân!”
Thì ra công tử mặt phấn này là con trai của quốc sư Hữu Quốc!
Thái độ của bá tánh chung quanh lập tức thay đổi.
Họ sôi nổi đáp lễ và né tránh.
“Không dám, không dám.”
“Chắc đây cũng chỉ là hiểu lầm.”
“Hắn ta làm gì mà...” Đại khái Hứa Tượng Càn muốn nói cái gì đó.
Lại bị Khương Vọng ngăn cản.
Nếu lão giả này là quốc sư Triệu Thương của Hữu Quốc, công tử mặt phấn này là con ông ta. Vậy cũng không cần thiết dây dưa việc này chi nữa.
Nói một ngàn một vạn thì nơi này vẫn là Hữu Quốc.
Hữu Quốc do Triệu Thương định đoạt.
Ông ta chịu ra mặt xin lỗi, đã là cho đủ thể diện. Thật tâm thật lòng cũng tốt, giả bộ cũng vậy, đều đã là kết quả tốt nhất.
Lại tiếp tục dây dưa thì không chỉ không trừng phạt được Triệu Triệt, ngược lại là hại cả Tô Mộc Tình.
Hai người bọn họ lại không sinh hoạt phát triển ở Hữu Quốc, có thể vỗ vỗ mông chạy lấy người. Tô gia lại không được.
Triệu Thương lại chắp tay nói với hai người Khương Vọng: “Cũng nhận lỗi với hai vị tiểu huynh đệ!”
Hứa Tượng Càn vẫn không trả lời.
Khương Vọng đáp lễ lại: “Triệu quốc sư không cần khách sáo. Nói về lỗ mãng thì tại hạ cũng không thua kém gì. Cũng xin Quốc sư thông cảm mới đúng.”
Mọi chuyện đã phát triển đến bước này, phía thượng thành mới có một đống người chật vật chạy đến, đuổi theo Triệu Thương.
Trong đó có một nam nhân trung niên râu đen đi vào hiện trường, lập tức giật mình nói: “Tình nhi!”
“Phụ thân!” Tô Mộc Tình nức nở bổ nhào vào ngực của ông ta.
Có thể suy ra người này chính là gia chủ Tô gia - gia tộc tá chính của thành Nhị Thập Thất - Tô Toàn.
Người lúc trước cùng Doãn Quan đến thượng thành báo cáo công việc cũng có ông ta.
Lúc này Triệu Thương lại rất lễ ngộ mà hỏi: “Không biết cao danh quý tánh của vị thiếu niên lang này, có rảnh cùng lão phu đến thượng thành một lát? Cũng để lão phu tỏ rõ lòng biết ơn!”
Tu sĩ Hữu Quốc đều biết, thánh thú hộ quốc mỗi thời mỗi khắc đều đang phun ra nuốt vào số lượng lớn nguyên khí, tu hành trên lưng thánh thú hộ quốc, có thể gia tăng tốc độ tu hành.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến Quy thú khổng lồ trở thành thánh thú hộ quốc, cũng là nguyên nhân khiến người người của Hữu Quốc đều hướng tới thượng thành.
Tạm thời không nói đến khen thưởng sau đó của Hữu Quốc, chỉ là lời mời dẫn hắn đến thượng thành đã là thù vinh lớn lao.
“Tại hạ họ Khương tên Vọng.” Nơi đây cách Trang Quốc đã rất xa, tên của Khương Vọng cũng không phải bí mật gì, hắn hoàn toàn không cần giấu giếm.
Hắn chỉ chắp tay từ chối khéo: “Không dối gạt quốc sư đại nhân, lần này tới Hữu Quốc chỉ là đi ngang qua. Ta có chuyện quan trọng cần làm, phải tức khắc lên đường. Hậu ý của ngài, tiểu tử chỉ có thể xin nhận tấm lòng.”
“Không sao, không sao.” Triệu Thương cũng không miễn cưỡng, mà móc ra một bình ngọc từ trong ngực, đưa cho Khương Vọng nói: “Trong này có một viên Dưỡng Niên đan, là lấy giáp xác bóc ra từ người thánh thú hộ quốc, sau đó nghiền thành bột phấn, luyện chế thành. Có tác dụng kéo dài tuổi thọ, coi như đây là lòng biết ơn của Hữu Quốc.”
Không thể không nói món quà cảm ơn này thật là gãi đúng chỗ ngứa, đúng là thứ mà Khương Vọng cần nhất hiện giờ.
Thọ nguyên đã bị hiến tế mất làm hắn cảm thấy rất sốt ruột, tuy rằng hắn chưa từng hối hận.
Một năm thọ nguyên cũng không thể đền bù tất cả, nhưng đã là đáng quý với hắn rồi.
Trước kia lúc phụ thân còn sống, thường nói tặng lễ là cách có thể nhìn ra thủ đoạn của một người nhất. Mãi đến nhiều năm sau, tha hương ở dị quốc gặp được Triệu Thương, Khương Vọng mới thật sự hiểu ra những lời này.
“Cái này quá quý trọng!” Khương Vọng chối từ: “Quốc sư vẫn lưu trữ đi thôi.”
“So với an nguy của bá tánh cả thành Nhị Thập Thất, chỉ một viên Dưỡng Niên Đan nhỏ nhoi này quý trọng đến mấy chứ?” Triệu Thương không chịu thu lại: “Tuy đan này có thể tăng tuổi thọ một năm, nhưng uống nhiều cũng vô dụng. Khương tiểu hữu, ngươi nhận lấy đi!”
Từ sau khi Triệu Thương hiện thân, trước sau công tử mặt phấn Triệu Triệt không nói một lời. Giờ phút này chắc cũng có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, hắn ta tự động quay đầu đi.
Hứa Tượng Càn ở bên cạnh nói: “Làm ơn thì được lộc, có gì phải chối từ?”
Vì thế Khương Vọng nhận lấy.
Triệu Thương lại nói: “Không biết Khương tiểu hữu làm xong chuyện của mình thì có nguyện tới Hữu Quốc ta nhập sĩ không? Ta thấy Đạo Nguyên của Khương tiểu hữu đầy đủ, chu thiên cứng cáp. Căn cơ thâm hậu như thế, ít ngày nữa sẽ một bước lên trời!”