Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 241: Còn gọi ta Độc Cô huynh đệ nữa à?

Chương 241: Còn gọi ta Độc Cô huynh đệ nữa à?


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quận Lâm Hải Tề Quốc có một tòa thành nhỏ, tên là Thiên Phủ.
Nơi đây lúc đầu chỉ là một làng chài nhỏ, từ sau khi Thiên Phủ lão nhân lưu lại bí cảnh ở đây, mỗi năm đến thời gian bí cảnh mở ra đều sẽ có một lượng lớn tu sĩ tập hợp ở đây.
Thoạt đầu dĩ nhiên cũng vô cùng hỗn loạn, ai nấy đều có thủ đoạn riêng nên rối một nùi. Về sau Tề Quốc chính thức đặt ra quy định, đặt ra danh ngạch cho từng nơi, lúc này mới củng cố được lưu trình.
Làng chài nhỏ cũng nhờ thế mà phát triển, tích lũy nhiều năm đã trở thành thành Thiên Phủ bây giờ.
Thương nghiệp Tề Quốc phát đạt, thông thương thiên hạ, phía quan lại cũng làm việc tương đối trơn tru.
Mỗi lần Thiên Phủ bí cảnh mở ra tất thảy có năm mươi danh ngạch. Tề Quốc đưa mười danh ngạch ra cho những kẻ bên ngoài tranh đoạt.
Những người dị quốc kia có được thu hoạch trong Thiên Phủ bí cảnh, Tề Quốc đều sẽ ra mặt mời chào, cho dù không thành công thì cũng tặng lễ xuất cảnh.
Bao nhiêu năm nay, những người có thể có thu hoạch trong Thiên Phủ bí cảnh, chỉ cần không chết yểu thì cuối cùng đều sẽ trở thành cường giả.
Những người này dù cho không gia nhập Tề Quốc, cũng thường ôm lòng hảo cảm với Tề Quốc.
...
Trên con đường cái quan cách phía bắc thành Thiên Phủ mười dặm, một bóng dáng cưỡi khoái mã đang gấp rút lao tới, cuốn cho con đường đầy bụi mù.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, cuốn bụi mù lại thành một đoàn.
Đợi khi bụi mù rơi xuống, bóng dáng trên lưng ngựa đã không thấy đâu nữa.
Ngựa chạy được một lúc mới phát hiện trên lưng đã không có kỵ sĩ.
Nó nhất thời không biết nên đi qua trái hay qua phải.
Nó cúi đầu ngửi một lúc rồi một mình rời khỏi quan đạo.

Địa điểm gặp mặt đã hẹn là một tửu lâu.
Khương Vọng rất dễ dàng tìm được tới nơi, hắn nắm tay gõ cửa phòng số 1 chữ Thiên.
Bên trong liền truyền ra một giọng nói: “Vào đi.”
Là giọng của Chân Vô Địch.
Khương Vọng đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn đã cảm thấy rất thân thiết.
Những khối mỡ núng nính, đôi mắt híp, nụ cười bỉ ổi, không phải Chân Vô Địch đã vô số lần luận bàn với hắn trong Thái Hư Huyễn Cảnh thì có thể là ai nữa?
Mặc dù dung mạo trong Thái Hư Huyễn Cảnh đã bị che giấu nhưng khí chất và dáng người này thì không thể nào bắt chước được.
Mặc dù vậy, Khương Vọng vẫn cẩn thận hỏi: “Trọng Huyền Thắng?”
“Độc Cô huynh đệ?” Thiếu niên kia cũng đồng thời lên tiếng hỏi.
Hai người đồng thời nở nụ cười.
Tuy nhiên Trọng Huyền Thắng càng cười càng lớn tiếng, cười đến mức những khối thịt mỡ trên mặt cũng rung lên: “Ha ha ha ha, cả ngày giả vờ thâm trầm với ta, không ngờ ngươi lại là loại người này! Lúc vào Thái Hư Huyễn Cảnh còn giở trò dối trá, hao công tổn sức biến mình thành mỹ nam tử! Vậy mà, ngươi lại già thế này! Ha ha ha...”
Hình tượng đúng là hơi khác với trong Thái Hư Huyễn Cảnh một chút, có điều cái kiểu gợi đòn thì đúng là vẫn như trước đây.
Cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng đúng là không được tuấn mỹ như hình tượng trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Đoạn đường tới đây phong trần mệt mỏi, một lòng chú tâm tu hành, không có cơ hội để chỉnh trang cho bản thân, cộng thêm thi triển Bạch Cốt độn pháp tiêu hao thọ nguyên khiến mái tóc dài của hắn đã bạc trắng.
Hình tượng bây giờ đúng là rất mới mẻ.
Tuy là thế, nhưng tên mập này nói năng cũng đê tiện quá...
Khương Vọng hừ lạnh, không mặn không nhạt nói: “Không phải ngươi cũng không đáng yêu được như trong Thái Hư Huyễn Cảnh sao?”
“Ngươi không hiểu được đâu.” Trọng Huyền Thắng bắt đầu lải nhải: “Nếu đã che giấu thì phải che giấu toàn bộ. Ai có thể tưởng tượng được một Chân Vô Địch lôi thôi lếch thếch nhưng cường đại trong Thái Hư Huyễn Cảnh ở hiện thực lại anh tuấn thế này chứ?”
Thật sự không biết cái tự tin này hắn ta kiếm ở đâu ra nữa.
Chẳng lẽ tiêu chuẩn cái đẹp ở Tề Quốc là mập à? Sao hắn chưa nghe nói bao giờ?
Khương Vọng không khỏi nhắc nhở: “Nếu ngươi mà cứ hét to lên như vậy thì ai cũng có thể biết ngươi là ai đấy.”
Trọng Huyền Thắng lại một lần nữa cười ồ lên: “Tửu lâu này, con đường này đều là sản nghiệp của Trọng Huyền gia ta! Ai có thể nghe được chứ?”
Có thể chiếm được một con phố trong thành Thiên Phủ hào cường tụ tập, nội tình của Trọng Huyền thị còn đáng sợ hơn Khương Vọng tưởng tượng.
Nhưng vì sao hắn ta khoe khoang sự giàu có của mình mà cũng có thể khoe đến mức gợi đòn vậy chứ?
Khương Vọng nhiều lần tự nhắc nhở mình, nơi này không phải luận kiếm đài. Thế là hắn khiêm tốn cười cười
Trọng Huyền Thắng lại nói: “Ta còn lo lắng ngươi không nhận ra ta đấy!”
Khương Vọng cảm thấy khó hiểu: “Ngươi cũng béo ngang ngửa trong kia mà!”
“Câu này của ngươi ta chẳng thích nghe đâu! Ngươi nhìn ở đây này!” Trọng Huyền Thắng chỉ chỉ phía trước: “Ngươi nhìn cho kỹ đi. Trong Thái Hư Huyễn Cảnh ta mắt chữ nhất, trong hiện thực mắt ta là mắt nguyệt nha!”
“Ha ha, thật sao.” Khương Vọng cười khan hai tiếng: “Đã nhìn ra, đã nhìn ra. Ngươi ngồi xuống lại đi, đừng kích động.”
Lúc này Trọng Huyền Thắng mới ngồi lại vào chiếc ghế lớn đặc chế kia, thư thái nói: “Vậy đầu tiên chúng ta nói về chuyện Thiên Phủ bí cảnh đi!”
Hai người đã rất thân quen với nhau trong Thái Hư Huyễn Cảnh, gặp mặt ở hiện thực cũng chẳng cảm thấy có gì xa lạ.
Khương Vọng lập tức ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Là như thế này, Độc Cô huynh...”
Khương Vọng ngắt lời nói: “Còn gọi ta Độc Cô huynh đệ nữa à?”
Vốn hắn chỉ muốn che giấu thân phận Thái Hư Huyễn Cảnh của mình, bảo Trọng Huyền Thắng gọi tên hiện thực của mình thôi.
“Vậy...” Trọng Huyền Thắng chần chờ một chút: “Khương thúc thúc?”
“...” Khương Vọng nghiến chặt từng chữ: “Năm nay ta cũng mới mười tám!”
Sinh thần của hắn vào tháng một, đã lặng lẽ trôi qua trên đường đến đây rồi.
Trước kia còn có nhóm Lăng Hà chúc mừng hắn, cùng hắn ăn uống một bữa. Còn bây giờ...
Ngày đó chẳng hề khác gì những ngày đi đường khác.
Trên thực tế nếu không phải Trọng Huyền Thắng đề cập đến tuổi tác thì hắn suýt cũng quên mình lại qua một sinh thần nữa rồi.
“A ha ha.” Lần này đến phiên Trọng Huyền Thắng cười khan: “Vậy ngươi nhuộm tóc có khí chất lắm.”
“Vâng vâng vâng.” Khương Vọng lười giải thích với tên muốn ăn đòn này, chỉ thúc giục: “Nói về Thiên Phủ bí cảnh trước đi. Ta vẫn còn chưa biết chương trình như thế nào đấy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất