Chương 242: Thiên địa đệ nhất phủ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thiên Phủ bí cảnh mở ra, Trọng Huyền thị chúng ta có ba danh ngạch, bản thân ta là nhân tài kiệt xuất nhất đương thời của Trọng Huyền gia, gánh vác tương lai của Trọng Huyền thị. Chuyến thám hiểm này, ta sẽ xây dựng đội ngũ thăm dò hạch tâm này. Ta nói trước với ngươi về vấn đề Thiên Phủ bí cảnh có thể thu hoạch được gì, vì sao có thể hấp dẫn nhiều người chạy tới như vịt đến vậy. Tuy bên ngoài có nhiều lời đồn đại xôn xao nhưng chưa hẳn đều là thật.”
Trọng Huyền Thắng thoải mái nói: “Thiên phủ Thiên phủ chính là phủ thông lên trời! Ngươi nói vì sao Thiên Phủ lão nhân lại nổi danh như vậy? Bởi vì ngũ phủ của ông ấy đều thông rồi. Ngũ phủ đều gặt hái được thần thông! Cho nên nội phủ của ông ấy được xưng là thiên Phủ, ý chính là Thiên Địa đệ nhất phủ.
Ông ấy từng tạo ra chiến tích cường sát ba vị cao thủ Ngoại Lâu cảnh khi còn là Nội Phủ cảnh. Có thể xưng là vô địch Nội Phủ.
Đáng tiếc về sau không biết làm sao, sau khi lưu lại Thiên Phủ bí cảnh thì biến mất. Thế nhân đồn rằng, ông ấy đi ngao du Thái Hư rồi.
Nhưng bất kể như thế nào thì cũng không còn ai gặp lại ông ấy nữa.
Mọi người suy đoán rằng, ông ấy có Nội Phủ cảnh chắc chắn có phương pháp gặt hái thần thông, và cách đó được giấu trong Thiên Phủ bí cảnh! Mà chỉ có người tu vi Đằng Long cảnh trở xuống mới có thể tiến vào Thiên phủ bí cảnh.”
“Nhiều năm như vậy, nhiều người như vậy bước ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh rồi, vậy chắc chắn có người từng có được phương pháp kia chứ?” Khương Vọng hỏi: “Vậy sao không thể truyền ra ngoài?”
“Bởi vì tất cả những người rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh đều không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì trong Thiên Phủ bí cảnh.” Trọng Huyền Thắng nói: “Nhưng người lấy được cơ duyên trong Thiên Phủ bí cảnh, chỉ cần không chết, sau này ở Nội Phủ cảnh đều gặt hái được thần thông.”
“Cho nên, cũng không ai nói rõ được trong Thiên Phủ bí cảnh có những ải gì, khảo nghiệm gì, nguy hiểm gì.”
“Điều duy nhất chúng ta có thể xác định là, trong Thiên Phủ bí cảnh rất nguy hiểm. Bao năm thăm dò bí cảnh, số người còn sống trở ra, lần nhiều nhất chỉ có bảy người. Lần ít nhất thì không có một ai sống sót trở ra.” Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: “Nhưng không một ai biết nguy hiểm là gì.”
“...” Khương Vọng có chút im lặng: “Vậy thì sao Trọng Huyền gia còn để nhân tài kiệt xuất nhất đương đại là ngươi đi tham gia hoạt động thăm dò nguy hiểm như vậy? Sợ Nội Phủ cảnh ngươi không gặt hái được thần thông sao? Bí pháp của Trọng Huyền gia các ngươi đâu thua gì thần thông.”
Hắn như cười như không nhìn tên mập này: “Hẳn là, nhân tài kiệt xuất nhất đương đại của Trọng Huyền gia ngươi không chỉ có một?”
“Uầy...” Trọng Huyền Thắng không hề ngượng ngùng nói: “Đại khái là cũng có vài người có chút khả năng, cho nên cũng khó tránh được cạnh tranh nho nhỏ. Đương nhiên, chủ yếu là bổn nhân không sợ nguy hiểm, kiên quyết tiến thủ, dũng cảm leo lên đỉnh cao, dám khiêu chiến!”
“Ngươi đến thì cũng đến rồi, sẽ không bỏ cuộc đấy chứ?” Trọng Huyền Thắng hơi căng thẳng nói: “Danh ngạch này quý giá lắm đấy, biết bao nhiêu người tranh nhau bể đầu mà cũng không kiếm được đâu!”
Lời này không hề nói dối.
Thiên Phủ bí cảnh mặc dù nguy hiểm nhưng cũng có thu hoạch cực cao, tu sĩ có thể gặt hái được hạt giống thần thông đều là cường giả tuyệt đối trong Nội Phủ cảnh. Nội phủ thần thông và nội phủ bình thường gần như kém nhau một cấp bậc.
Nội phủ thần thông cường đại thậm chí có thể đấu được với cả cường giả Ngoại Lâu cảnh.
Phóng mắt khắp thiên hạ có mấy người có thể chắc chắn mình sẽ gặt hái được thần thông ở Nội Phủ cảnh chứ?
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không lùi bước, nguy hiểm xưa nay không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất vĩnh viễn là không nhìn thấy hi vọng.
Một cơ hội để trở thành Nội phủ thần thông chắc chắn có thể thắp lên ánh sáng cho hy vọng xa vời kia.
“Vậy thì, danh ngạch quý giá như vậy, ta cần nỗ lực gì?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng cũng không nhăn nhó, trực tiếp nói: “Ta có một quyển Tâm Ma chú. Tiểu đội lấy ta làm hạch tâm trước khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh chỉ cần lập lời thề trên Tâm Ma chú, sau khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, người đầu tiên có được cơ duyên hạt giống thần thông phải cho ta. Sau đó mới đi tìm cơ duyên của mình.”
Điều này rất hợp lý.
Trên đời này không có thu hoạch nào vô duyên vô cớ, muốn được gì đó thì buộc phải trả cái giá nào đó.
Khương Vọng không chần chờ, trực tiếp đáp: “Ta đồng ý.”
...
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Có một giọng nói hét lên: “Cút ra đây! Để lão tử xem thử là ai lợi hại như vậy, có thể cướp mất danh ngạch của lão tử!”
Cửa phòng bị một chân đá văng.
Khương Vọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá, mũi như chim ưng, đang đứng đối diện trợn mắt trừng mình.
Hai hạ nhân tửu lầu đứng bên cạnh muốn ngăn hắn ta, rồi lại không dám ra tay.
“Chính là ngươi? Một lão nhân gần đất xa trời như ngươi? Nửa người cũng đã nằm vào quan tài rồi mà còn chưa mở ra Thiên Địa Môn! Còn tranh giành vị trí với ta?”
Hắn ta đẩy người chặn đường ra, chen vào trong phòng, hình như không dám tin tưởng, giật mình và tức giận đan xen.
“Cút đi.”
Trọng Huyền Thắng lạnh nhạt nói.
Gương mặt mập mạp kia đã không còn nét hiền lành của ngày thường nữa, giọng điệu không nặng nề, nhưng đôi mắt lại nheo lại càng nhỏ.
Sắc mặt tên mũi ưng cứng đờ, cố gắng nói: “Thắng ca à, huynh thật sự cảm thấy lão nhân như thế này mạnh hơn ta hay sao? Tu hành cũng không thể tính được bằng tuổi tác!”
“Vị huynh đệ này.” Khương Vọng nhịn không được phải lên tiếng: “Làm phiền ngươi nghiêm túc nhìn xem, tóc bạc không có nghĩa là tuổi của ta lớn.”
Người này không dám trực tiếp tranh luận với Trọng Huyền Thắng, nhưng lại không nể mặt Khương Vọng chút nào: “Ai là huynh đệ với ngươi? Cũng không tự lấy chậu nước tiểu soi bản mặt của mình!”
Tuy Khương Vọng sẽ không tức giận vì lời khiêu khích trắng trợn này, nhưng cũng khó mà giữ được tâm tình vui sướng.
Lúc này, Trọng Huyền Thắng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay béo lên vai của hắn.
“Khương huynh ngươi cũng thật là, đừng lễ phép với cả thứ chó thứ mèo như thế này.” Tên mập này có chút oán trách mà nói: “Hắn xứng sao?”