Chương 245: “Cuộc tranh đấu của người quân tử thì nhất định phải dùng toàn lực ứng phó!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện giờ xương cốt anh hùng đã tan, thế gia điêu tàn. Thế nhân đều nói Thạch Môn Lý xuất hiện tầng tầng lớp lớp hào kiệt, ai còn nhớ rõ Phượng Tiên Trương chín chiến chín về, máu ướt giáp y, lại bảo vệ cho Khương Vô Cữu chu toàn?”
Người này chính là Hứa Tượng Càn mà Khương Vọng từng gặp được ở Hữu Quốc, không ngờ lại gặp lại tại đây.
Mọi người đều im lặng.
Thế gia điêu tàn, chuyện cũ của anh hùng bị gió cuốn bay đi.
Lấy danh vọng năm đó của Phượng Tiên Trương thị thì sao lại chỉ có được một vị trí duy nhất trong danh sách đi vào bí cảnh Thiên Phủ? Nhưng nhiều năm truyền thừa xuống, cuối cùng chỉ còn lại một vị trí mà thôi.
Hơn nữa chỉ còn một thiếu niên có tu vi Chu Thiên Cảnh đơn độc tới đây, bên người không có lấy một trưởng bối bảo vệ.
Có thể thấy được Trương thị điêu tàn đến mức nào rồi.
Nhưng mà có thể vô cớ làm nhục hậu nhân anh hùng hay sao?
Trong sân là một mảnh trầm mặc, chỉ có Trương Vịnh rơi lệ đầy mặt.
Cao Kinh thay đổi đầu thương, cắn răng nói với Hứa Tượng Càn: “Thơ này là ngươi viết?”
Lúc này Trọng Huyền Thắng kề vào tai Khương Vọng mà giới thiệu: “Người này hẳn là giúp đỡ bên ngoài mà Thạch Môn Lý thị mời đến. Người bên cạnh hắn tên là Lý Long Xuyên, là đối thủ mạnh thứ hai của chúng ta! Bá phụ của Lý Long Xuyên là Lý Chính Thư cũng tới, ông ta là danh nho của thư viện Thanh Nhai.”
Thạch Môn Lý không hổ là đại tộc danh môn.
Thư viện Thanh Nhai vốn là một trong bốn thư viện Nho gia lớn nhất được thiên hạ công nhận.
Tay trái có đủ vọng tộc, tay phải ôm trọn thư viện thiên hạ.
Khó trách ngang ngược kiêu ngạo như Tĩnh Hải Cao thị mà phải giữ thái độ hết sức cẩn thận khi đối đãi với một Hứa Tượng Càn xa lạ.
Không ngờ Hứa Tượng Càn lại tức giận: “Hứa Tượng Càn này tự phụ thơ tài, tuyệt đối không lừa đời lấy tiếng! Thơ này là tiên sinh của ta làm theo cảm hứng. Chỉ là quá hợp với tình hình nên ta nhịn không được đọc ra mà thôi.”
“Vậy tiên sinh của ngươi là ai?” Trưởng bối của Cao Kinh gặn hỏi, tức giận bừng bừng, có ý muốn truy cứu cho bằng được.
Lý Chính Thư là một nam tử trung niên thân dài hiên ngang, tuy tóc đã pha sương, nhưng lại rất có mị lực.
Nghe thấy câu hỏi này, ông ta nhẹ giọng cười nói: “Tượng Càn là đệ tử Mặc gia của hảo hữu chí giao của ta, hắn nhờ ta trông chừng chăm sóc y trong bí cảnh Thiên Phủ lần này. Thỉnh Cao huynh rộng lượng.”
Miệng nói là thỉnh ông ta rộng lượng, nhưng trái một câu hảo hữu chí giao, phải một câu trông chừng chăm sóc, rõ ràng là muốn ra mặt vì Hứa Tượng Càn.
Mà đại nho Mặc gia của thư viện Thanh Nhai cũng là có tiếng ân thù khoái ý. Viết thơ trào phúng thậm chí nhục mạ ai cũng không phải chuyện gì lạ lùng. Ngày nào đó ông ta không mắng chửi người mới gọi là lạ.
Sắc mặt của trưởng bối Cao Kinh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể căm giận phẩy tay áo một cái: “Nếu là tiểu bối, Lý huynh cũng nên quản thúc cho tốt mới đúng!”
Câu thơ mà Hứa Tượng Càn đọc ra gần như là nhắm thẳng vào mặt Tĩnh Hải Cao thị mà tát.
Nhưng chẳng những bọn họ không thể trêu vào Thạch Môn Lý, càng không thể trêu vào thư viện Thanh Nhai, đành phải nuốt cơn tức này vào bụng.
Nhưng Tĩnh Hải Cao thị không muốn so đo, Hứa Tượng Càn lại không tính dừng lại.
“Nói đến tự phụ thơ tài, thật ra ta cũng có cảm hứng làm thơ!” Hứa Tượng Càn khụ khụ một tiếng, nhìn có vẻ muốn sáng tác ngay một bài ở đây.
“Suy nghĩ cái gì vậy, ngươi có cảm hứng cái gì?” Lý Chính Thư cười tủm tỉm mà vỗ vỗ bả vai Hứa Tượng Càn.
Cả bụng thơ văn của hắn ta lập tức nghẹn ngược vào trong bụng.
Tuy Thạch Môn Lý không sợ Tĩnh Hải Cao, nhưng cũng không nên đắc tội bọn họ quá triệt để.
“Được được được, ta không có hứng gì hết.” Hứa Tượng Càn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đám cẩu đại nho này.
Hắn ta đã cập quan, vậy mà một lời không hợp còn tay đấm chân đa, hắn ta đi đâu nói rõ lí lẽ được đây?
Mà có nói cũng nói không lại được.
Hắn ta ủ rũ cụp đuôi, tròng mắt xoay tròn, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Ai nha! Khương huynh đệ!”
Một trận phong ba được giải quyết trong im lặng.
Thế gia ngấm ngầm va chạm thế nào thì chỉ có người có tâm mới thấy được.
Mà có lẽ, bản thân Hứa Tượng Càn cũng không có cảm giác gì.
Trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ mà gặp được Khương Vọng, hắn ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Hai người cũng tạm coi là bạn chung hoạn nạn trong thời gian ngắn ngủi. Tuy rằng lấy bối cảnh hiện giờ mà Hứa Tượng Càn biểu hiện ra thì có lẽ lúc ấy, người thật sự bị nguy hiểm chỉ có Khương Vọng mà thôi...
“Hứa huynh.” Khương Vọng cười như không cười mà nói: “Sao không gọi là đại thúc?”
Hứa Tượng Càn xua xua tay: “Lúc trước mắt mũi vụng về, mắt mũi vụng về.”
Vừa dứt lời, hắn ta cực kỳ nhiệt tình kéo thiếu niên oai hùng trán có quấn đai ngọc bên cạnh qua, giới thiệu về Khương Vọng trước: “Đây là bằng hữu ta quen biết ở Hữu Quốc, thoạt nhìn tuổi lớn đấy, nhưng thật ra là tuổi trẻ tóc bạc, còn rất trẻ! Nhân phẩm rất tốt!”
Hắn ta lại giới thiệu thiếu niên oai hùng: “Đây là Lý Long Xuyên. Rất giỏi bắn tên!”
Khương Vọng và Lý Long Xuyên liếc nhìn nhau, cùng bất đắc dĩ mà cười cười.
Chào hỏi nhau xong thì hàn huyên chưa được mấy câu, Khương Vọng đã cảm giác Trọng Huyền Thắng đang chọt hắn.
Tất nhiên Trọng Huyền Thắng có quen biết Lý Long Xuyên, nhưng cũng không chủ động nói chuyện với hắn ta, mà là lặng lẽ dùng ngón tay béo tròn điên cuồng chọt Khương Vọng, dùng giọng nói thì thào nói nhỏ bên tai Khương Vọng: “Ngươi chú ý một chút, đây là đối thủ cạnh tranh của chúng ta đó!”
Có lẽ Lý Long Xuyên cũng chú ý tới động tác nhỏ của Trọng Huyền Thắng, hắn ta cười nói: “Trọng Huyền huynh, lâu quá không gặp?”
“Nhờ phúc của ngươi.” Trọng Huyền Thắng hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: “Tiểu gia sống cũng không tệ lắm.”
Lý Long Xuyên cười cười không nói.
Trọng Huyền Thắng lại liếc hắn ta một cái: “Mà sao đường đường là Lý Long Xuyên cũng cần nhờ đến sự trợ giúp từ bên ngoài vậy nhỉ?”
“Đương nhiên là ta không cần.” Lý Long Xuyên cười nhạt, lộ ra sự tự tin cực mạnh: “Hứa huynh cũng không phải trợ giúp của ta. Tiến vào bí cảnh Thiên Phủ lần này, hắn không cần giúp ta đoạt cơ duyên. Ai có được thì là của người đó, nói ra thì bọn ta cũng coi như đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
“Đúng vậy!” Hứa Tượng Càn mang vẻ mặt chính khí mà nói tiếp: “Cuộc tranh đấu của người quân tử thì nhất định phải dùng toàn lực ứng phó!”