Chương 244: Còn có ai biết... Phượng Tiên Trương!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuộc chiến chọn lọc kịch liệt kéo dài mấy ngày cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng tạo thành sự phồn vinh của thành Thiên Phủ.
Đương nhiên hiện giờ đã có kết luận cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất rốt cuộc cũng đã đến.
Bí cảnh Thiên Phủ sẽ mở ra vào tối hôm nay.
Khương Vọng sớm đã đi theo Trọng Huyền Thắng tới bên ngoài hậu trường Mãn Nguyệt đàm để chờ đợi, mà không chỉ có bọn họ, hầu như người nào cũng tới Mãn Nguyệt đàm đợi trước, bởi vì không ai biết được bí cảnh Thiên Phủ sẽ xảy ra cái gì.
Điều này cũng có nghĩa là, bất kể họ có làm gì trong bí cảnh Thiên Phủ, cũng không ai phát hiện.
Mỗi người tham dự bí cảnh đều có khả năng là đối thủ cạnh tranh, cần quan sát trước một chút để có chuẩn bị nhất định.
Từ phương diện này, cũng có thể nhìn ra sự coi trong của Trọng Huyền Thắng đối với bí cảnh Thiên Phủ lần này.
...
Trên cơ bản, đa số các tu sĩ tham dự bí cảnh Thiên Phủ ở đây đều có tu vi ở Thông Thiên Cảnh. Đây là giới hạn tối đa để được bước vào bí cảnh Thiên Phủ.
Trên thực tế, rất nhiều tu sĩ Tề Quốc được chọn đều cố ý áp chế tu vi của mình ở Thông Thiên Cảnh, không chịu đẩy ra Thiên Địa Môn, là vì chờ đợi bí cảnh Thiên Phủ mở ra.
Vận khí tốt thì chỉ cần chờ một hai năm, mà nếu không may thì phải chờ suốt mười hai năm.
Có đáng hay không thì mỗi người một ý.
Rất nhiều trưởng bối gia tộc cũng chờ ở nơi đây, đơn giản là muốn trợ giúp con cháu phán đoán đối thủ trước khi vào trận, lại chỉ điểm con cháu đôi câu vài lời.
Tu sĩ của thành Thiên Phủ thì bảo vệ bốn phía, duy trì trật tự, phòng ngừa xảy ra bất trắc.
Mọi người đều đang nói chuyện với người mình quen biết.
Trong tiếng ồn ào, chợt nghe đến một giọng nói hung hãn hô to: “Trương thị này là gia tộc nào? Sao lại có được một vị trí bước vào Thiên Phủ? Không cần cạnh tranh hay sao? Những danh môn kia thì thôi đi, nhưng ta chưa từng nghe nói trong Tề Quốc có Trương gia nào cả!”
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là một thiếu niên cao lớn, dung mạo cũng không tệ, nhưng đôi mắt lại lộ ra ánh hung ác, nhìn là biết không dễ chọc.
Mà hướng hắn ta nhìn sang lại là một thiếu niên sợ hãi rụt rè.
Chỉ vừa nhìn qua là mọi người hiểu ngay vì sao thiếu niên cao lớn kia lại khiêu khích.
Bởi vì người này rõ ràng chỉ có tu vi Bát Phẩm Chu Thiên Cảnh!
Mọi người ở đây, ai mà không thuộc về tu vi Thông Thiên Cảnh? Hoặc là xuất thân từ thế gia danh môn, hoặc là trải qua cạnh tranh kịch liệt, cướp đoạt vị trí từ trong tay anh hùng các nơi tề tụ ở thành Thiên Phủ.
Mà tu vi của thiếu niên này không cao thì thôi đi, bên người còn không có lấy một trưởng bối, rõ ràng không có xuất thân hiển hách gì. Càng đừng nói dáng vẻ người này sợ hãi nhút nhát, không có chút khí khái, không hiểu sao lại làm người ta sinh ghét.
“Người hỏi chuyện là con cháu của Tĩnh Hải Cao thị, Cao Kinh.” Trọng Huyền Thắng giải thích với Khương Vọng nói: “Họ Trương kia thì ta không quen biết.”
Khương Vọng nhìn nhìn thiếu niên tên Cao Kinh nọ, có thể được Trọng Huyền Thắng cố ý nhớ đến, tất nhiên thực lực không phải tầm thường.
Bên cạnh Cao Kinh còn có một thiếu niên rất im lặng, chứng minh Cao gia có hai người được vào thăm dò bí cảnh Thiên Phủ lần này. Bởi vậy, có thể thấy được nội tình của Tĩnh Hải Cao thị đã gần sát với Trọng Huyền thị.
Trọng Huyền thị là danh môn thế gia hàng đầu của Tề Quốc thì có được ba vị trí.
Làm một trong những đời sau trung tâm được bổn gia bồi dưỡng, đội ngũ thăm dò lấy Trọng Huyền Thắng làm trung tâm, ý kiến của hắn ta quan trọng nhất, nên mới có thể dịch ra một vị trí cho Khương Vọng.
Trừ Khương Vọng ra còn có một người khác, đó là tử sĩ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn ta. Tử sĩ không có tên họ, chỉ lấy Thập Tứ là danh hiệu.
Hắn ta mặc giáp toàn thân, khuôn mặt ẩn trong cái mũ, chỉ yên lặng đứng phía sau Trọng Huyền Thắng, không nói một lời.
Nhưng hắn ta có thể đứng ở phía sau Trọng Huyền Thắng, đủ thấy Trọng Huyền Thắng tin tưởng người này đến mức nào.
Lúc này không khí trong sân hết sức khẩn trương.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào thiếu niên Trương gia, chờ y xấu mặt.
Con cháu danh môn không chịu xếp chung hàng với hạng người vô danh, mà những người vất vả đoạt được vị trí này càng phẫn hận với hành vi ngồi mát ăn bát vàng của y.
Thiếu niên kia cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta là, ta là... Phượng Tiên Trương thị.”
“Cái gì? Ngươi là ai? Trương cái gì?” Hiển nhiên Cao Kinh đang cố ý làm nhục: “Nói chuyện thôi mà còn nói không rõ, còn có tư cách mơ ước bí cảnh Thiên Phủ sao? Chẳng lẽ vị trí này của ngươi là dùng tiền mua?”
“Không!” Thiếu niên Trương thị hoảng loạn ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt ngây ngô non nớt: “Ta là Trương Vịnh.”
“... Vị trí này là do tổ tiên truyền xuống.”
Cho dù cảm thấy phẫn nộ, y cũng không dám tranh phong trực diện với Cao Kinh.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói cất cao truyền đến từ bên ngoài.
“Liều chết triền miên thì phú quý dài, lấy thân quyên quốc thì mang tiếng vô danh!”
“Thiên hạ đều tụng Thạch Môn Lý, còn ai nhớ đến Phượng Tiên Trương?”
Cả đám đông câm lặng.
Cao Kinh thì đột nhiên biến sắc!
Bởi vì ai trong thiên hạ cũng biết, Tĩnh Hải Cao thị quật khởi là sau khi vị Tĩnh quý phi thiên kiều bá mị kia được sủng ái.
Đều là “Chết”, nhưng một người “Liều chết” trên giường, một kẻ chết trận ở sa trường.
Nhưng kết quả lại là người trước phú quý lâu dài, người sau thanh danh điêu tàn.
Loại châm chọc không chút che giấu này rõ ràng là đang làm nhục Cao thị.
Không chỉ Cao Kinh mà những trưởng bối Cao thị đi cùng hắn ta tới đây cũng giận dữ. Đang muốn nhìn xem là người phương nào nói ẩu nói tả, nói không ra lẽ thì phải lấy huyết tẩy nhục.
Từ hướng giọng nói này, có ba người đi vào từ bức tường cao.
Chỉ vỏn vẹn ba người lại tạo ra khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Người đi ở bên trái là một nam tử mặc nho phục trán rất cao, hắn ta vừa đi vừa nói: “Năm đó Khương thị mất nước, Đế Duệ lưu vong. Sau đó có Lý thị, Trương thị liên thủ để ủng hộ Khương Vô Cữu phục quốc. Trước có tổ tiên Trương thị chín trận chiến chín lần chiến thắng quay về, kiệt lực mà chết. Lại có tổ tiên Lý thị dùng mười mũi tên phá tan hùng thành, đại phá phản quân. Vì thế Khương Vô Cữu mới có thể quốc phục!