Chương 246: Đối thủ mạnh nhất
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng cảm thấy mình đang dán mặt lên cho người ta tát một cái, thật sự không thú vị, hắn ta kéo Khương Vọng đi, nói: “Vậy chúng ta gặp trong bí cảnh Thiên Phủ đi, chúng ta phải đi qua bên cạnh thương lượng chiến thuật.”
Dứt lời thì lôi mạnh Khương Vọng đi vào một góc, tất nhiên Thập Tứ luôn đi theo sau hắn ta, một tấc cũng không rời.
Khương Vọng đành xin lỗi mà cười cười với Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn, sau đó thì đi theo.
Thật ra làm gì mà có chiến thuật để thương lượng, cái gì nên thương lượng trước đó đã sớm bàn bạc cả rồi. Mọi người đều không biết gì về những tình huống trong bí cảnh Thiên Phủ, nên cũng không có gì để thương lượng.
Trọng Huyền Thắng chỉ đơn thuần muốn kéo ra khoảng cách với Lý Long Xuyên mà thôi.
Điểm này thì Khương Vọng biết, Lý Long Xuyên cũng biết.
Có lẽ chỉ có Hứa Tượng Càn là ngoại lệ...
Hắn ta còn cực kỳ nhiệt tình mà phất tay: “Khương huynh! Gặp trong bí cảnh! Cuộc tranh đấu của người quân tử!”
Nói xong còn cực kỳ hữu lực mà ôm quyền.
Bên này Trọng Huyền Thắng kéo Khương Vọng vào trong góc, miệng không ngừng dặn dò: “Tuy ngoại hình tên tiểu tử Lý Long Xuyên này bình thường không có gì nổi bật, nhưng thực lực thật sự rất mạnh, chúng ta nhất định không thể thiếu cảnh giác. Đừng ở bên cạnh hắn lâu quá, lâu quá thì mũi tên của hắn có thể tự động tìm ra nhược điểm của ngươi.”
Khương Vọng hơi giật mình: “Đáng sợ như vậy?”
Hắn hoàn toàn xem nhẹ sự tự tin về mặt nhan sắc không biết từ đâu ra của Trọng Huyền Thắng, hoặc có thể nói, hắn đã bất tri bất giác quen quá rồi...
“Không thì ngươi nghĩ sao?” Trọng Huyền Thắng thật nỗ lực trợn trắng đôi mắt nhỏ, bỗng lại có chút ngượng ngùng mà nói: “Theo lý thuyết thì chúng ta là bằng hữu, không nên bảo ngươi thay ta tìm cơ duyên. Nhưng mà cơ duyên thần thông Nội Phủ cực kỳ quan trọng với ta. Chờ ta lấy được cơ duyên, lập tức sẽ giúp ngươi lấy!”
“Có hề gì?” Khương Vọng bật cười, nói: “Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán sòng phẳng, ngươi cũng không dụ dỗ ta, là bản thân ta đồng ý. Nói ra thì cho dù ta bằng lòng giúp người khác tìm cơ duyên, người ta có chịu cho ta một vị trí tham gia hay sao?”
Trọng Huyền Thắng đột nhiên có chút cảm động, vỗ vỗ bả vai Khương Vọng: “Ngươi có thể nghĩ như vậy... Thật tốt quá.”
Thật ra có đôi khi, muốn phân rõ tốt xấu cũng không dễ, vấn đề đúng mực luôn khó mà nắm bắt nhất.
Cái gọi là một thăng gạo thì nuôi ân nhân, một đấu gạo thì tạo kẻ thù, chính là vấn đề hai bên đều không giữ được đúng mực.
Chuyện gì cũng nghẹn trong lòng rồi so đo, chỉ biết sinh hiềm khích trong lòng, khoảng cách càng lúc càng lớn.
Mà trực tiếp nói rõ mọi chuyện ra như Trọng Huyền Thắng lại không làm tổn hại tình nghĩa.
Trong sự thấp thỏm, chờ mong, và giao lưu của mọi người, thời gian chậm rãi trôi qua.
Bỗng nhiên có người nhìn thấy, không biết từ khi nào, trung tâm của Mãn Nguyệt đàm đã xuất hiện bóng ngược của một vầng trăng tròn.
Nhưng trăng trên bầu trời rõ ràng còn chưa dâng lên.
Nhưng vào lúc này, bóng đêm buông xuống.
Toàn bộ kiến trúc bên ngoài Mãn Nguyệt đàm là một hành lang dài vây quanh lấy cả Mãn Nguyệt đàm.
Mái cong của hành lang dài tuyệt đối không vượt qua làn ranh, toàn bộ Mãn Nguyệt đàm đều lỏa lồ dưới bầu trời đêm.
Căn cứ vào kinh nghiệm ngày xưa, thời gian chỉ định là khi mặt trăng trong nước và bóng trăng trên trời trùng khớp lên nhau, lúc đó bí cảnh Thiên Phủ sẽ mở ra.
Khương Vọng quan sát sắc trời, còn một khoảng thời gian nữa thì trăng mới lên giữa trời.
Nhưng vào lúc này.
Đát! Đát! Đát!
Tiếng bước chân rõ ràng đều nhịp vang vọng vào tai của mỗi người ở đây.
Sắc mặt Trọng Huyền Thắng thay đổi, hắn ta nói với Khương Vọng: “Đối thủ lớn nhất đã tới.”
Đi ra từ hành lang dài, đi đến bên Mãn Nguyệt đầm là một nam tử mặc võ phục có gương mặt cực dài.
Mặt hắn ta rất dài, nhưng lại không làm người ta cảm thấy khó coi, ngược lại vì có một đôi mắt sắc bén, sóng mũi cao thẳng, nên hắn ta có được một mị lực rất độc đáo.
Cho dù bí cảnh Thiên Phủ sắp mở ra, đám người vẫn không nhịn được nói nhỏ khe khẽ.
“Sao hắn ta lại tới?”
“Vương Di Ngô... Sao hắn lại tới đây?”
“Hắn cần cái gì chứ?”
Đây là động tĩnh mà ngay cả Lý Long Xuyên tiến vào cũng không thể gây nên.
Có thể thấy được áp lực mà người này mang đến lớn đến cỡ nào.
“Hắn là ai?” Để tránh gây nên phiền phức, Khương Vọng chỉ truyền âm mà hỏi.
Trong tai truyền đến giọng nói ẩn chứa tức giận của Trọng Huyền Thắng: “Đệ tử quan môn của Quân Thần Đại Tề - Khương Mộng Hùng, tuổi nhỏ nhất, tu vi thấp nhất, nhưng được Khương Mộng Hùng đặt hi vọng là Quân Thần đời sau của Tề Quốc! Hắn căn bản không cần bí cảnh Thiên Phủ, tuy hắn còn ở Thông Thiên Cảnh, nhưng vừa Khai Mạch thì hắn đã cảm ứng được hạt giống thần thông của mình rồi.
Khu Kiền Hải của hắn cũng sớm đã được gột rửa rõ ràng, với hắn thì Thiên Địa Môn giòn như tờ giấy mỏng.
Hắn chỉ cần mở Thiên Địa Môn ra, là có thể lập tức gõ mở Nội Phủ, hái được thần thông, căn bản không cần mài giũa ở Đằng Long Cảnh.
Hắn ta còn nán lại trước Thiên Địa Môn, thuần túy là vì hắn quá mạnh. Thiên Địa Môn không đủ để tiêu hao quá nhiều sức mạnh của hắn, trong nháy mắt khi đạo mạch đằng long hắn sẽ không cách nào kiềm chế sức mạnh, rất có thể sẽ tổn hại đến Khu Kiền Hải, làm ảnh hưởng đến căn cơ đại đạo. Khương Mộng Hùng vẫn đang tìm mọi cách gia tăng cường độ Thiên Địa Môn của hắn.”
Thiên Địa Môn là một cửa ải hiểm yếu trên con đường tu hành, chặn đứng bước chân của vô số người tu hành.
Có người cả đời cũng không mở ra được Thiên Địa Môn, có người mở ra Thiên Địa Môn rồi thì thể xác và tinh thần khô kiệt, không cách nào duy trì để đạo mạch đằng long dẫn tới Đằng Long Cảnh sinh ra đã yếu ớt.
Mà dạng thiên tài như Vương Di Ngô lại vì Thiên Địa Môn quá yếu ớt, không thể không trì hoãn bước chân!
Từ lời nói của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng còn bắt giữ được một trọng điểm.
Vương Di Ngô căn bản không cần bí cảnh Thiên Phủ, nhưng hắn ta vẫn tới.
“Cho nên...” Khương Vọng hỏi: “Hắn đến vì ngươi?”