Chương 256: Dưới Cửu Tử độc hạ không có người sống
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thủ đoạn âm thầm bố trí sát ý ăn mòn đúng là tuyệt diệu, cả y cũng không thể không tán thưởng một tiếng. Nếu không phải trên người đúng lúc mang theo loại rắn có thể cắn nuốt sát khí thì suýt chút nữa y đã mắc mưu.
Nhưng rốt cuộc vẫn là nước cờ của y cao hơn một bậc.
Hiện giờ y là dao thớt, bọn họ là thịt cá, phải nằm yên để y xâu xé.
Cơ duyên thần thông trong Long Cung Thiên Phủ tất nhiên sẽ không phát sinh biến cố gì nữa.
Chỉ là, nếu đồng thời còn có được thủ đoạn sát ý ăn mòn, vậy mới gọi là hoàn mỹ.
Tu sĩ áo choàng thần thần bí bí, là mục tiêu y hoài nghi nhất. Cho nên y không nói hai lời, giết trước cho chắc.
Theo y cảm nhận, nếu người nọ vẫn không nói lời nào, tất nhiên còn có thủ đoạn gì đấy đang chờ tung ra.
Nhưng không quan trọng, đã hạ Cửu Tử độc xong, không ai có thể chạy thoát cả.
Còn về mục tiêu kế tiếp...
Y nhìn nhìn Liêm Tước, lúc này Liêm Tước đã thất thủ, ngã bẹp trên mặt đất, màu xám chiếm cứ hơn phân nửa khuôn mặt, đã áp sát đến đôi mắt.
Ai nấy đều thấy được, Liêm Tước sắp chịu không nổi nữa.
Đây là một ngốc tử đầu óc đơn giản, từ đầu tới đuôi cứ bị mọi người chơi tới chơi lui, không cần suy xét, có thể giết vào lúc cuối cùng.
Triệu Phương Viên... Thương thế của hắn ta không cách nào làm bộ, đã thực thảm, cơ hội lật ngược ván cờ không lớn.
Qúy Tu vô cùng tự nhiên mà xoay người, đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Vọng đang uể oải trên mặt đất, người này vẫn luôn im lặng, nhìn như đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.
Y không nhìn ra được sâu cạn của người này.
Vậy đánh tới thử xem.
Khóe miệng Qúy Tu nhẹ nhàng nhếch lên, rút ra một cây ngân châm, chuẩn bị ra tay.
Nhưng y bỗng cúi đầu nhìn xuống ngực của mình.
Bởi vì có một bàn tay im hơi lặng tiếng từ sau lưng xuyên thẳng đến trước ngực y.
Đó là một bàn tay cứng đờ, xanh đen, không giống tay của người sống.
Đôi mắt Qúy Tu lập tức trừng lớn, tràn ngập cảm xúc không thể tin được.
“Cương thi?” Bí pháp của Đông Vương cốc cứu vãn được chút sinh cơ của y, y lẩm bẩm nói: “Không, không có khả năng, cương thi không có khả năng tránh được kiểm tra để tiến vào bí cảnh Thiên Phủ.”
Y lập tức nghĩ tới tu sĩ mặc áo choàng dài kia.
Giọng nói của người này thật âm lãnh, khuyết thiếu nhân khí.
Lúc này nghĩ đến, chắc chắn hắn ta là cương thi.
Cho nên cho dù y có bắn một ngân châm vào tim hắn ta, người này cũng “Chưa chết”, bởi vì cương thi vốn đã chết, trái tim không phải điểm yếu.
Chỉ là, sao một con cương thi có thể giấu giếm được vô số cường giả bên ngoài Mãn Nguyệt đàm? Sao có thể thông qua được kiểm tra, tiến vào bí cảnh Thiên Phủ chứ?
Nếu thật sự làm được, vậy hắn ta không phải chỉ có trình độ này mà thôi.
“Đương nhiên không có khả năng.”
Lúc này, giọng nói của Triệu Phương Viên truyền đến từ phía sau y.
Bị thương thế tác động, khiến cho hắn ta không thể không hít sâu một hồi mới có thể tiếp tục: “Cho nên sau khi hắn tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, mới bị ta luyện thành cương thi.”
Thì ra tu sĩ mặc áo choàng dài kia vẫn luôn bị hắn ta thao túng, trong trận cạnh tranh của Long Cung Thiên Phủ, hắn ta nắm trong tay hai phần chiến lực, lại diễn kịch từ đầu đến đuôi.
Lúc nãy tu sĩ áo choàng này vẫn không nhúc nhích, là bởi vì hắn ta không cẩn thận trúng chiêu, bị sát ý ăn mòn. Cương thi mất đi khống chế nên tất nhiên không thể nhúc nhích.
Những người khác vì đối kháng thủ đoạn sát ý ăn mòn của độc thủ sau màn, nên đã cứu hắn ta.
Mà hắn ta hiểm tử hoàn sinh, sau khi tỉnh lại thì bước đầu tiên vẫn là chỉ huy cương thi diễn kịch.
Lòng dạ thâm sâu như thế!
Cũng là vì như thế, hắn ta mới giành được cơ hội lật ngược ván cờ vào lúc này.
Nhìn hắn ta không hề có sức uy hiếp, nhưng chưa từng mất đi sức phản kháng.
Bởi vì hắn ta thật sự trúng chiêu, thương thế của hắn ta là thật.
Nhưng cương thi mà hắn ta luyện chế thì vẫn luôn giữ được chiến lực hoàn chỉnh.
Lúc phát hiện mình lại trúng chiêu lần nữa, hắn ta lập tức khống chế cương thi giả chết, cũng là vì có thể tập kích bất ngờ vào giờ phút này.
Mà đương nhiên hắn ta không phải vì cứu Khương Vọng, mà chỉ vì đây là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Bất kể là góc độ, vị trí hay thời cơ, đều là hoàn mỹ.
Hắn ta lập tức giải quyết Qúy Tu của Đông Vương cốc, giải quyết người có uy hiếp lớn nhất ở đây.
Đổi lại là bất cứ thời điểm nào khác, chỉ cần Qúy Tu hơi có phòng bị, hắn ta cũng không thể thành công dễ dàng như thế.
Lúc này trong giọng nói của Triệu Phương Viên khó tránh khỏi có chút đắc ý: “Tuy nói “Khi bị Cửu Tử độc hạ không có người sống’, nhưng chỉ cần giết ngươi thì độc sẽ được giải đúng không?”
“Đúng vậy...”
Qúy Tu lẩm bẩm.
Y cảm giác được bàn tay cứng đờ mà lạnh như băng kia đang chậm rãi rút ra từ thân thể mình.
Là tu sĩ của Đông Vương cốc, y có thể cảm nhận được rõ sinh mệnh đang trôi đi như thế.
Sinh mệnh đang từng chút từng chút, kiên quyết mà trôi đi.
Lúc trước vì cái gì y học y?
Còn không phải vì nhìn thấy sinh mệnh trôi đi quá kiên quyết, muốn vãn hồi một chút gì đó sao?
Nhưng mà ta… vãn hồi được cái gì? Y hỏi chính mình.
Hình như có một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đang vẫy vẫy trước mặt y.
“Tạm biệt! Tạm biệt! Tạm biệt!”
Giọng nói kia reo lên.
Qúy Tu gian nan mà nâng mí mắt, nhưng rốt cuộc cũng không nâng lên được nữa.
“Thật... Tiếc nuối...”
Cương thi rút bàn tay ra, Qúy Tu ngã xuống đất.
...
Sau khi Qúy Tu chết đi, Cửu Tử độc mất đi tác dụng, những tử khí đó không còn gốc rễ nữa.
Chỉ cần người trúng độc có thể kiên trì, Cửu Tử độc sẽ chậm rãi được xua tan.
Đương nhiên Triệu Phương Viên không có khả năng bỏ qua thời cơ như vậy.
Hắn ta sẽ không so đấu tốc độ xua tan Cửu Tử độc với người khác. Bởi vì sau khi tiến vào Long Cung, hắn ta lập tức mạo hiểm luyện chế cương thi, nên lúc này vẫn có được chiến lực hoàn chỉnh.
Vì con cương thi này, hắn ta gần như vận dụng toàn bộ át chủ bài, mới đột ngột giết chết người này dưới tình huống mọi người đều không có phát hiện, sau đó thì luyện thi.