Chương 257: Con mẹ nó, đây lại là ai?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sự thật chứng minh lựa chọn này vô cùng chính xác, hoàn toàn cứu lại được bại cục, làm hắn ta trở thành lựa chọn duy nhất của cơ duyên thần thông.
Bất kể đó là cơ duyên gì, lấy phương thức gì xuất hiện.
Không còn đối thủ nào nữa thì tất nhiên chính là của hắn ta.
Mà người đầu tiên hắn ta muốn giết, tất nhiên là Liêm Tước.
Bởi vì vết thương của hắn ta đều do tiểu tử quận Xích Dương này tạo thành, hơn nữa người này cực kỳ ngoan cường, màu xám trên mặt đã thối lui đến dưới cái mũi.
Rất có thể y là người đầu tiên xua tan hết Cửu Tử độc, cho nên phải giết y đầu tiên mới được.
Con cương thi này không có ý thức, hoàn toàn dựa vào tâm niệm khống chế của Triệu Phương Viên.
Lúc này hắn ta quay về hướng Liêm Tước.
Liêm Tước lập tức mắng con mẹ nó: “Triệu Phương Viên, ngươi dám học trộm thuật Luyện Thi, chẳng lẽ không sợ Tam Hình Cung sao? Tội này đáng chết, ý đồ đáng chết!”
Tam Hình Cung là thánh địa pháp gia, xử phạt những thủ đoạn phạm pháp trong thiên hạ.
Một khi phát hiện chuyện luyện người sống thành cương thi, Tam Hình Cung có lên trời xuống đất cũng phải đuổi giết kẻ này đến chết.
Thậm chí nếu làm lớn chuyện này thì có khả năng Tứ Hải thương minh sẽ bị liên lụy.
Liêm Tước chửi má nó một hồi, màu đỏ rực trên mặt lại không chống chọi nổi, phòng tuyến dâng lên trên.
Y đành lập tức câm miệng, tập trung toàn bộ tinh thần chống đỡ tử khí đột kích.
Cho dù tình huống đã không ổn, nhưng y vẫn không muốn từ bỏ.
Trước khi cương thi tới gần, nỗ lực một chút, lại nỗ lực một chút.
Giãy giụa chút sức lực cuối cùng, lại tung một đòn bùng nổ nóng rực lần nữa.
Y mím miệng lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con cương thi kia, yên lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng kéo đến.
Triệu Phương Viên cười cười, cũng không đáp lại, chỉ coi như là tiếng bại khuyển kêu rên.
Luật pháp Tề Quốc còn quản không được bí cảnh Thiên Phủ thì Tam Hình Cung có thể nhúng tay được hay sao?
Hắn ta luyện thuật Luyện Thi hết sức cẩn thận, cũng không nói với người nào. Cho dù đôi khi hắn ta có vận dụng thì cũng giấu kín không ai biết được.
Nhưng trong bí cảnh Thiên Phủ này, dùng ngay trước mặt mọi người thì đã sao chứ?
Đợi khi ra được bên ngoài bí cảnh, còn không phải quên hết hay sao?
Không, là chết hết mới đúng.
Liêm Tước này quả thực dại dột mà buồn cười.
“Ngươi nói đúng. Dám học phương pháp luyện thi...”
Lúc này có một tiếng nói vang lên, nói tiếp lời của Liêm Tước: “Tội này đáng chết, ý đồ đáng chết!”
Giọng nói này...
Khương Vọng giật giật ngón tay.
Trái tim hắn hơi run rẩy lên.
Ngay vào lúc Qúy Tu tới gần, hắn đã chuẩn bị rút kiếm.
Vì càng chắc chắn, hắn cố tình nhẫn nại, chỉ chờ đến trước một đường sinh tử.
Chỉ có khi đó, mới là thời điểm Qúy Tu lơi lỏng nhất, cơ hội hắn một kiếm bêu đầu mới cao hơn.
Nhưng không ngờ lại bị cương thi của Triệu Phương Viên đoạt trước.
Hắn đành tiếp tục thành thành thật thật giả bộ như hơi thở mong manh, chờ đợi thời cơ.
Hơi thở mong manh mà còn gắng gượng được lâu như vậy, thật sự có chút kỳ quái, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cũng không ai chú ý đến.
Qúy Tu và Triệu Phương Viên, thật không thể nói ai càng âm hiểm thâm trầm hơn ai.
Hai người này, một người lấy tử thi làm chất dẫn, phóng thích Cửu Tử độc. Một người trực tiếp luyện chế đối thủ cạnh tranh thành cương thi, âm hiểm gấp đôi, trừ thực lực và mưu lược ra thì vận khí cũng chiếm thành phần rất lớn.
Đều này khiến Khương Vọng nghĩ thôi đã sợ, trực tiếp ứa mồ hôi lạnh.
Hắn tự nghĩ, nếu không phải chỉ để ý tranh đoạt cơ duyên, không có sát tâm gì đối với đối thủ cạnh tranh, hắn cũng chịu không nổi làn sóng sát ý ăn mòn đầu tiên.
Đợt đến Cửu Tử độc thứ thứ hai, nếu không phải Minh Chúc đúng lúc kịp thời phát hiện tử khí rồi sau đó hấp thu, lúc này hắn cũng không đỡ hơn Liêm Tước bao nhiêu, cũng trở thành thịt cá trên thớt.
Mà nếu hắn không giả bộ bất tỉnh, có thể tránh được con cương thi kia tập kích bất ngờ sao?
Vấn đề này thật đáng lo ngại.
Trong bí cảnh Thiên Phủ, nguy hiểm nhất không phải bản thân bí cảnh, mà là những người tham dự thăm dò bí cảnh này!
Những người mất đi tất cả trói buộc ở hiện thế, không hề cố kỵ điều gì.
Lúc này, hắn trơ mắt nhìn Triệu Phương Viên đang làm bước càn quét cuối cùng, tuy rằng mục tiêu không phải hắn, cũng cách xa khoảng cách hắn xuất kiếm rất nhiều.
Nhưng hắn cũng không thể không ra tay.
Hắn đã sẵn sàng để ra tay, hơn nữa cũng đang muốn ra tay.
Nhưng một tiếng nói đột nhiên vang lên suýt nữa dọa hắn xuất hiện nội thương.
Con mẹ nó, đây lại là ai?
Những lão tặc cáo già! Lão nào lão nấy đều vô cùng âm hiểm, lão nào lão nấy đều giỏi che giấu!
Trong lòng Khương Vọng oán thầm.
Lúc này cả người hắn đang cuộn lại bên cánh cửa, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm trong đại điện.
Cho nên hắn có thể nhìn thấy rất rõ, cỗ thi thể trên mặt đất thuộc về Điền Ung đã đứng dậy.
Chuyện gì thế này?
Xác chết vùng dậy?
Hay là lại có một bộ cương thi được luyện chế ra?
Nhưng miệng y vẫn rống to, vô cùng mạnh mẽ.
Miệng y hét lên: “Tội này đáng giết, tâm này đáng chết.” Những đặc trưng của thi thể trên người dần dần mất đi.
Da thịt cứng ngắc cũng trở lại mềm mại, màu xanh đen cũng mất, huyết sắc trở về.
Tim đập, khí huyết chảy nhanh.
Chỉ trong một nháy mắt mà Điền Ung từ một cỗ thi thể đã trở lại dáng vẻ Khương Vọng nhìn thấy lúc mới vào đại điện!
Ngay lúc trạng thái thi thể của Điền Ung mất đi, đồng thời lên tiếng nói chuyện thì cương thi áo choàng dài cũng lập tức quay lại, mau chóng nhào về phía người đó, móng tay mọc nhanh, một trảo vào đầu.
Nhưng Điền Ung còn nhanh hơn, cương thi áo choàng dài vừa mới quay người lại, tay y đã ấn trên đỉnh đầu Triệu Phương Viên.
Sở dĩ y lựa chọn ra tay trước khi Triệu Phương Viên thao túng cương thi giết Liêm Tước là để tạo ra chênh lệch thời gian khiến Triệu Phương Viên không kịp trở tay.
Cương thi áo choàng dài dừng lại giữa đường.
Triệu Phương Viên hoảng sợ nhìn Điền Ung: “Còn có ai luyện cương thi nữa sao? Không đúng, ngươi không phải cương thi!”
Hắn ta mau chóng phản ứng lại: “Sát ý ăn mòn là thủ đoạn do ngươi ngầm điều khiển. Tất cả mọi thứ đều là cái bẫy do người bài bố sẵn.”
Bịch!
Một âm thanh trầm trầm vang lên.