Chương 259: Sừng của Thương Long
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh không thể nhớ được gì, nhưng những “di vật” này là những ngôn ngữ không thể chân thật hơn được.
Hắn đem thứ nào cũng chứng tỏ hắn đã giết người đó, người khác sẽ không cho hắn cơ hội nào để giải thích.
Cho dù trong Thiên Phủ bí cảnh có thể tùy ý giết chóc, đây là chuyện tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nhưng sau khi ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh thì sẽ không có ai thừa nhận điểm này.
Bởi vì quốc gia cần quy tắc, nhân loại cần quy tắc, thế giới này cần quy tắc.
Khương Vọng không ra tay còn Liêm Tước thì lại không kìm được mở miệng trước.
“Sao ngươi còn chưa giết ta?”
Lúc này tử khí đã bị y ép xuống đến cổ cho nên đại khái có thể chống đỡ nói được vài câu.
Khương Vọng đang kiểm tra đồ án của một bình phong, định tìm xem có bí mật nào không, thuận miệng hỏi ngược lại: “Ngươi không định giết ta, tại sao ta phải giết ngươi?”
Đây vốn là một câu rất bình thường.
Nhưng Liêm Tước lại sửng sốt một chút, lập tức giống như phải chịu một sự vũ nhục nào đó, phẫn nộ hét lên: “Vào lúc này, ở nơi thế này còn giả nhân giả nghĩa cái gì! Muốn giết thì mau tới đi, ta mà nhíu mày một cái thì không phải hảo hán. Đừng có dùng thủ đoạn buồn nôn đó tra tấn người ta!”
“Thủ đoạn buồn nôn tra tấn người khác mà ngươi nói là gì?” Mắt Khương Vọng đã sắp dính lên trên Thần Long đồ kia nhưng vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì.
Miệng hắn vẫn tiếp tục nói: “Lột da? Rút gân? Nhóm lửa nướng từ từ, bắt đầu từ ngón chân? Trồng cỏ trong mũi ngươi?”
Mỗi một lời hắn nói ra, mắt Liêm Tước lại trừng to thêm một chút.
Thậm chí trên gương mặt xấu xí bị huyết khí và tử chí loạn chiến kia còn có thêm màu sắc thứ ba, màu trắng bệch.
Thằng nhóc xấu xí đáng thương bị mấy tên kia trước khi chết đùa bỡn xoay vòng, dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác nên đã trở thành bóng ma tâm lý rồi.
Theo y thấy, Khương Vọng cười đến cuối cùng thì chắc chắn là kẻ tâm kế nhất, độc ác xấu xa nhất, chắc chắn là xấu đến mức chảy mủ. Nói không chừng hắn còn định đem y ra tế sống, tìm kiếm sự giúp đỡ của Tà thần.
Lúc này y nghe thấy câu trả lời của Khương Vọng thì càng khẳng định suy đoán của mình.
Dù y thẳng thắn cương nghị nhưng cũng không kìm được run rẩy.
“Ngươi có gan thì tới đây, gia liều mạng với ngươi!” Liêm Tước hét lớn.
Tâm thần dao động, tử khí trong nháy mắt lại tấn công, quay lại phía dưới mí mắt.
Khương Vọng nghe thế chỉ cười cười: “Hảo hán. Ta không giết ngươi.”
“Có điều...” Hắn tranh thủ quay đầu lại nhìn sắc mặt của Liêm Tước, đoán sơ tiến độ của tử khí, nói: “Mỗi hai mươi hơi ngươi mới được nói một câu để đảm bảo tử khí ở nửa mặt ngươi trở xuống. Hãy nhớ, đây là đường cảnh giới, một khi vượt qua thì ta sẽ coi như ngươi muốn làm gì đó với ta, muốn cướp đoạt cơ duyên thần thông của ta. Như vậy, ta sẽ giết ngươi.”
Liêm Tước nháy mắt, y nghe thấy nửa câu sau của Khương Vọng rất chân thành, không có vẻ là đang nói đùa.
Liêm Tước đại gia mặc dù tự xưng là không sợ chết nhưng có thể không chết đương nhiên là tốt nhất nên lập tức ngoan ngoãn vừa chống cự tử khí vừa lặng lẽ tính thời gian.
Vừa được hai mươi hơi, y đã không kìm được nói: “Ngươi giết ta không phải rất đơn giản sao? Sao phải làm cho phức tạp ra như vậy?”
Lúc này Khương Vọng đang nằm rạp trên mặt đất gõ từng viên gạch, hắn muốn xem thử trong Long Cung này có nơi nào giống như kiểu địa cung không. Không có lý gì mà đã tìm khắp tòa Long Cung này một lượt là lại không thấy manh mối cơ duyên.
Hắn thuận mồm đáp: “Giết người rất đơn giản, cái khó khăn là thuyết phục bản thân.”
Chỉ khi thuyết phục được bản thân mới có thể không thẹn với lương tâm.
Hắn nói rất tự nhiên, giống như câu “ngươi không muốn giết ta, tại sao ta phải muốn giết ngươi” kia vậy.
Đạo lý đơn giản như vậy, bình thường như vậy, vì sao nhiều lúc lại không được người khác tin tưởng nhỉ?
Hình như giữa người và người khi nào cũng phải ẩn chứa âm mưu, ẩn chứa ác ý vậy.
Liêm Tước hơi sửng sốt.
Y bỗng nhiên nhớ ra, rất lâu trước đây, lúc gia gia còn sống, đã nói với y như vậy.
Gia gia nói: “Trong thế giới siêu phàm, giết người là một chuyện rất đơn giản, khó là ở chỗ không thẹn với lương tâm. Không thẹn với lương tâm thực ra không khó, khó là một tu sĩ Siêu Phàm còn có thể giữ được trái tim làm người hay không.”
Khi đó Liêm Tước không hiểu, càng lớn lên, y lại càng không hiểu.
Nhưng giờ, hình như y lờ mờ hiểu ra một chút rồi.
Nếu như tu sĩ Siêu Phàm tự coi mình là thần tiên, coi người bình thường như sâu kiến cỏ rác, giết bao nhiêu người đi chăng nữa dĩ nhiên cũng có thể không thẹn với lương tâm.
Nhưng cái đó không khó, thật sự không khó.
Đừng nói những tu sĩ Siêu Phàm chỉ cần động một cái là có thể bạt núi lấp biển, chính những người bình thường chỉ hơi có chút quyền lực kia không phải cũng thường coi đồng loại là lợn chó trâu ngựa sao?
Khó được, là trái tim coi mình là con người, cũng coi người khác là con người.
Lại thêm hai mươi hơi nữa.
Liêm Tước lại không kìm được hỏi: “Ở đây làm gì cũng không ai biết, ngươi tốt hay xấu, chính hay tà đều không ai nhìn thấy. Ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì sao?”
“Ta làm người, làm việc không phải làm cho người ta nhìn. Người giết ta, ta giết người là chuyện rất đơn giản nhưng vô duyên vô cớ giết người thì ta không muốn. Có điều ta phải nhắc nhở ngươi rằng, ta không muốn không có nghĩa là ta không làm như vậy. Cơ duyên này với ta mà nói rất quan trọng, ta có lý do nhất định phải mạnh lên. Cho nên ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng cho ta cái cớ để ta muốn giết ngươi.”
Những lời Khương Vọng nói có vẻ rất nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện phiếm nhưng ý tứ cũng rất kiên quyết. Hắn bắt buộc phải có được thần thông Nội Phủ.
Lúc này hắn đã gõ hơn phân nửa gạch của tòa đại điện này, quả thực đã hơi mệt nhưng vì cơ duyên thần thông nên đành phải tiếp tục kiên trì.
Chỉ cần hắn có thể đạt được cơ duyên thần thông, lật tung từng tấc từng tấc đất của tòa Long Cung này một lần cũng đáng!
Lại hai mươi hơi trôi qua, Liêm Tước mới nghiêm túc nói: “Liêm Tước ta không phải người không biết tốt xấu, cho dù ta khôi phục cũng sẽ không tranh cơ duyên với ngươi.”
“Thôi đi, ngươi cứ nằm im đừng nhúc nhích, ta với ngươi không quen không thân, đừng nói tới tin...”