Chương 260: “May mắn không làm nhục mệnh!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nói được nửa câu bỗng nhiên có chút tia sáng sinh ra trước mặt hắn, tụ lại thành một cái sừng Thương Long.
Hắn đưa tay chụp lấy nó, trong lòng dĩ nhiên cũng đã nhận ra.
Đây là sừng của Thương Long, chính là chìa khóa để thu hoạch được cơ duyên thần thông.
Vào lúc hắn nắm chặt sừng Thương Long, trong đại điện xuất hiện một cánh cửa mãn nguyệt như hư như ảo thông đến một nơi khác.
Chỉ có người cầm được sừng Thương Long mới có thể tới được nơi này.
Hóa ra tranh đoạt trong Thiên Phủ Long Cung chỉ đơn giản là thô bạo như thế thôi.
Chỉ cần giết chết tất cả người cạnh tranh, hoặc là tất cả người cạnh tranh rời khỏi cạnh tranh, cơ duyên thần thông sẽ xuất hiện.
Còn hắn thì lại cần cù, chăm chỉ, nghiêm túc tìm kiếm nửa ngày trời, sờ tường mò vách, ngay cả gạch cũng gõ hết một lượt... Thực ra chỉ cần Liêm Tước nói câu từ bỏ này sớm một chút là chuyện đã kết thúc rồi!
Vừa nghĩ tới đây, Khương Vọng không khỏi hung hăng trừng Liêm Tước một cái.
Trừng đến mức tên kia chẳng hiểu có chuyện gì.
Chẳng lẽ lúc này mới muốn giết người diệt khẩu? Chuyện đó cũng đâu cần thiết, chẳng phải ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh thì đều sẽ quên sạch sao?
Liêm Tước không kìm được nghĩ lung tung.
Khương Vọng bỏ sừng Thương Long vào trong ngực rồi mới nói: “Được rồi, ngươi dốc hết sức xua tan tử khí đi. Giờ không cần hạn chế ngươi nữa.”
Lúc này sừng Thương Long đã tới tay, cho dù sau khi Liêm Tước khôi phục có đổi ý muốn cướp hắn cũng tự tin có thể giữ được.
Không ngờ Liêm Tước giận tím mặt: “Ngươi có ý gì? Xem thường ta? Ta không có chút uy hiếp gì với ngươi à?”
Khương Vọng: “...”
Người này nếu nói y ngu, y có thể nhìn ra được sự tự tin không thể hiện thẳng ra trong lời nói của Khương Vọng.
Nhưng nếu nói y thông minh vậy thì cũng không đúng. Người thông minh có thể nói như vậy sao?
Lúc này Khương Vọng chỉ cần tiện tay vứt ra vài đạo thuật là y có thể vĩnh biệt cõi đời, khỏi phải mãi so đo người ta có coi thường y hay không.
Lúc này Khương Vọng đạt được sừng Thương Long, tâm trạng rất tốt cũng lười so đo, thuận miệng dụ dỗ nói: “Không không không, ta tôn trọng người, nghĩ ngươi là một người biết tuân thủ lời cam kết.”
Thế thì còn tạm được.
Liêm Tước rất hài lòng ngậm miệng lại, bắt đầu dốc hết sức xua tan tử khí.
Còn Khương Vọng cũng chẳng để ý đến y nữa mà định bước thẳng vào trong nguyệt môn.
“Đợi một chút!” Liêm Tước lại nói.
Khương Vọng không kìm được nói: “Sao?”
“Vừa rồi suýt quên mất, rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh sẽ không nhớ được chuyện xảy ra ở đây, nhưng ngươi tha cho ta một mạng, chuyện này ta phải trả.”
“Không cần. Ta không giết ngươi, cũng không phải để được cái gì đó.”
“Không. Nợ mà không trả, Liêm Tước ta sẽ sống không thoải mái!”
Liêm Tước nghĩ một chút, phì một tiếng phun ra một thẻ kim loại hình vuông màu mực.
Keng một tiếng, rơi xuống gạch.
Y tiếp tục nói: “Sau khi ra ngoài, ngươi cầm thẻ bài này đến tìm ta, ta sẽ đích thân rèn cho ngươi một thanh kiếm.không nhớ ra cũng không sao, ta có thể cảm ứng được nó.”
“Tâm ý của ngươi ta đã cảm nhận được, đây chính là sự tán thành đối với những hành động của ta, thế là đủ rồi. Những cái khác thật sự không cần nói nữa.” Khương Vọng nhấc nhấc trường kiếm pháp khí trong tay: “Hơn nữa, ta có bội kiếm rồi.”
“Cái đó của ngươi là đống sắt vụn gì đó chứ cũng xứng gọi là kiếm à?” Liêm Tước bỗng nhiên gầm lên.
Khương Vọng không biết y lên cơn điên gì nhưng lại bị khí thế này dọa cho nhảy dựng.
Hắn đành phải ghét bỏ xé một mảnh vải trên thi thể Quý Tu đang nằm trên mặt đất để bọc cái thẻ bài kim loại kia lại.
“Được rồi được rồi. Ta biết rồi.”
Liêm Tước bắt đầu gào thét: “Mặc dù phun từ trong miệng ra nhưng trên đó không có nước bọt!”
Sau khi gào thét một chặp, y thấy tử khí đã sắp lên đến lông mày.
Để tránh y bị đột tử, Khương Vọng đành phải dỗ ngọt vài câu.
Đợi khi Liêm Tước hoàn toàn bình tĩnh trở lại mới chịu toàn tâm toàn ý đấu với tử khí.
Lúc này Khương Vọng mới thở phào một hơi.
Hắn tranh thủ bước vào cửa Mãn nguyệt, tiến hành đoạn đường cuối cùng trong Thiên Phủ bí cảnh.
Khương Vọng bước ra một bước, quang ảnh di chuyển.
Còn về Liêm Tước đang ở trong Thiên Phủ Long cung, đợi khi tất thảy mọi chuyện kết thúc, dĩ nhiên y cũng sẽ được đưa ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh.
Xuất hiện trước mắt hắn là một bình đài cực kỳ rộng rãi, giống như được xây dựng trên núi cao.
Nền được xây bằng đá, cao lên tận mây.
Đứng ở trên nhìn xung quanh mây mù lượn lờ, có thể nhìn thấy bóng núi ẩn hiện.
Vị trí chính giữa bình đài là một tòa tháp cao có chín góc, ngẩng đầu cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Trên tháp có một tấm biển, bên trên đề “Thông Thiên Tháp”.
Trước tháp có dựng một tấm bia, trên bia có khắc tên, đã có tên ba người trên bia ấy.
Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên, Trọng Huyền Thắng.
Hứa Tượng Càn đang sờ tới sờ lui trên tấm bia, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Lý Long Xuyên lưng quấn đai ngọc, đứng thẳng như tùng đang nhắm mắt dưỡng thần.
Còn Trọng Huyền Thắng cơ thể mập mạp đang đứng một góc, đôi mắt híp thỉnh thoảng nhìn Hứa Tượng Càn đề phòng rồi lại nhìn Lý Long Xuyên.
Hắn ta lo bị liên thủ đánh rớt khỏi Vân đỉnh.
Ba người này nhìn từ bề ngoài đến tính cách đều hoàn toàn khác nhau, tập hợp chung với nhau thì lại có vẻ hài hòa bất ngờ.
Khương Vọng đột nhiên xuất hiện, mắt Lý Long Xuyên mở to, cả người vận sức chờ phát động, khí cơ sắc bén lờ mờ khóa chặt hắn giống như dây cung đã kéo căng, chỉ cần thả dây là bắn.
Sau khi thấy rõ là Khương Vọng, y mỉm cười coi như hỏi thăm, khí cơ lập tức thu liễm.
Khương Vọng vừa xuất hiện, đôi mắt híp của Trọng Huyền Thắng lập tức sáng lên, lập tức ngoắc tay nói: “Khương huynh, bên này!”
Đại khái cuối cùng cũng tụ họp được với đồng đội nên hắn ta đã có thể đứng thẳng lưng, giọng cũng to hơn.
Hứa Tượng Càn quá mức nhập tâm, nghe thấy tiếng mới biết Khương Vọng đã tới, cũng quay đầu lại chào hỏi hắn: “Bọn ta còn đang nói sao không thấy ngươi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ tới đây.”
Gã rất có lòng tin đối với Khương Vọng.
Khương Vọng chỉ cười cười.
Sau khi hắn chào hỏi Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên một tiếng liền đi thẳng đến trước mặt Trọng Huyền Thắng, lấy sừng Thương Long ra nói: “May mắn không làm nhục mệnh!”