Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 261: Thông Thiên tháp

Chương 261: Thông Thiên tháp


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng nhìn thấy sừng Thanh Long này liền lộ biểu cảm phức tạp.
“Khương huynh đệ.” Hắn ta nói: “Hẳn ngươi biết ở đây Tâm Ma Chú vô hiệu.”
Trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh không ai biết tình hình nơi này như thế nào.
Rất nhiều thủ đoạn người ta chuẩn bị trước đều mất hiệu lực, lời thề Khương Vọng đã lập trên Tâm Ma Chú cũng không thể thành lập được.
Sừng Thương Long này thật ra hắn hoàn toàn có thể không đưa cho Trọng Huyền Thắng, Tâm Ma Chú cũng không thể nào ước chế hắn.
Đứng từ phương diện thực tế mà nói, dù sao sau khi ra khỏi Thiên Phủ bí cảnh cũng không ai nhớ được việc này. Nội Phủ thần thông mới là thu hoạch thiết thực.
“Ta biết.” Khương Vọng cười cười: “Nhưng đây là chuyện ta đã đồng ý với ngươi.”
Hắn nhét sừng Thương Long vào bàn tay mập của Trọng Huyền Thắng: “Cầm đi.”
Trọng Huyền Thắng cẩn thận đánh giá sừng Thương Long, khen: “Đúng là đồ tốt! Có điều... ta đã có rồi.”
Hắn ta trả lại Khương Vọng: “Giờ là phần thứ hai trong lời hẹn của chúng ta, ta giúp ngươi lấy cơ duyên thần thông. Cầm đi.”
Khương Vọng không kìm được, cũng bật cười nói: “Vậy chi bằng ngươi chọn thử đi, xem cái nào tốt hơn?”
“Trước khi chính thức đi tìm thần thông thì ai biết được cái nào quý hơn chứ?” Trọng Huyền Thắng lắc đầu, cười đến mức híp mắt: “Ta phó mặc cho mệnh trời, tôn trọng lựa chọn của vận mệnh thôi.”
Đã nói đến mức này, Khương Vọng đương nhiên sẽ không lải nhải thêm nữa. Hắn cất sừng Thương Long, ngồi ở mép bệ đá cùng trò chuyện với Trọng Huyền Thắng về quá trình đoạt được sừng Thương Long của mình.
So với mạo hiểm của Khương Vọng, vận khí của Trọng Huyền Thắng tốt hơn rất nhiều. Hắn ta và Thập Tứ được chia tới một tòa Long Cung. Hai người liên thủ, dựa vào thực lực mạnh mẽ đã chèn ép được đối thủ. Đương nhiên đây chỉ là lời nói một phía của Trọng Huyền Thắng thôi, nhưng Khương Vọng cảm thấy với mức độ âm hiểm của tên mập này thì quá trình đó không chừng còn đơn giản hơn.
Sau đó Thập Tứ ở trong Long Cung dưỡng thương, Trọng Huyền Thắng cầm sừng Thương Long đến đây từ sớm.
Trên thực tế hắn ta là người đầu tiên đến trước Thông Thiên Tháp này.
Còn những người khác trong tòa Long Cung kia dĩ nhiên dều đã chết. Bên Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên cũng không ngoại lệ.
Điều này không liên quan gì đến phẩm tính cá nhân.
Bởi vì nói thẳng ra, các loại quy tắc trong Thiên Phủ Long Cung trên thực tế đều đang khuyến khích giết chóc.
Dùng một loại phương thức gần giống nuôi cổ để lựa ra người mạnh nhất.
Bọn họ nói chuyện bên này, Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên đều rất lịch sự không đến gần, người nghiên cứu tiếp tục nghiên cứu, người dưỡng thần tiếp tục dưỡng thần.
Trọng Huyền Thắng nhìn mây mù dưới đài, bỗng nhiên nói: “Khương huynh đệ, ngươi có biết vì sao ta cứ phải khăng khăng mời huynh vào đây mà đuổi Trọng Huyền Tín ra không? Kể ra, hắn còn là đường đệ xa của ta đấy.”
“Không cần giải thích. Ta không thèm để ý những chuyện này.”
“Nhưng ta để ý.” Trọng Huyền Thắng hơi cố chấp, tiếp tục nói: “Bởi vì hắn nghiêng về phía Trọng Huyền Tuân.”
“Ta biết Trọng Huyền Tuân. Chính là người phái Vương Di Ngũ đến để nhắm vào ngươi đúng không?”
“Cũng không hẳn là phái. Thật ra bọn hắn là bằng hữu tốt.” Trọng Huyền Thắng nghiến mạnh chữ bằng hữu: “Trọng Huyền Tuân là đường huynh của ta, gần, chứ không phải chi thứ như Trọng Huyền Tín. Hắn là người thừa kế vị trí gia chủ tương lai của Trọng Huyền gia, ta là đối thủ cạnh tranh duy nhất của hắn.”
Trọng Huyền Thắng cười cười: “Cơ hội của ta không lớn, cho nên mới mạo hiểm tranh giành cơ duyên vào Thiên Phủ bí cảnh. Một khi có Nội Phủ thần thông, tương lai sẽ có tư cách đấu với hắn.còn hắn duy ngã độc tôn, cố gắng bóp chết hết thảy những kẻ khiêu chiến.”
“Hiện tại Trọng Huyền gia chỉ có ta đang cạnh tranh với hắn, không phải vì chỉ mình ta có tư cách mà là trong số những huynh đệ có tư cách còn sống, chỉ mình ta không sợ chết, chỉ mình ta dám theo đuổi cơ hội này.”
Nụ cười của hắn ta hơi đắng chát.
Khương Vọng gật đầu: “Vậy thì ta hiểu rồi.”
“Ưu thế của Trọng Huyền Tuân quá lớn, trong mười năm qua tất cả mọi người đều coi hắn là gia chủ đời tiếp theo của Trọng Huyền gia, gần như không thể dao động. Nếu không phải hắn... Ta cũng không có cơ hội.”
Trọng Huyền Thắng không hề nói cụ thể Trọng Huyền Tuân xảy ra chuyện gì mới cho hắn ta cơ hội.
Hắn ta chỉ tiếp tục nói: “Sở dĩ ta mời ngươi từ vạn dặm xa xôi tới hỗ trợ thật sự là vì bên cạnh ta không có mấy người đáng tin tưởng. Trước khi ta giành được một địa vị nhất định ta không dám tin vào bọn họ. Trước khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh không lâu ta mới đột nhiên tuyên bố đổi Trọng Huyền Tín là vì không muốn Trọng Huyền Tuấn phản ứng kịp, không ngờ Vương Di Ngô có thể giành được một danh ngạch trong thời gian ngắn như vậy, trực tiếp theo đến đây.”
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, gằn từng chữ một: “Hắn muốn giết chết ta.”
Hai người bọn họ ngồi trên đài cao nhất, dưới chân là biển mây.
Khương Vọng không đảm bảo gì, cũng không tuyên bố gì dõng dạc, chỉ nói: “Ngươi yên tâm.”
Chỉ một câu vậy thôi.
Còn Trọng Huyền Thắng bây giờ đã hiểu.
Lời hứa của Khương Vọng, chỉ một câu là đủ rồi.
...
Thông Thiên tháp đâm thẳng tầng mây, giống như thật sự lên được trời.
Nhưng bây giờ cánh cổng đã đóng chặt.
Theo miêu tả trên tấm bia đá, phải có ít nhất năm người xuất hiện ở đây hoặc sau mười hai canh giờ trôi qua, Thông Thiên tháp mới mở cửa.
Lúc này người cầm được sừng Thương Long trong tay mới có thể tiến vào Thông Thiên tháp, truy tìm Nội Phủ thần thông thuộc về riêng mình.
Có năm tòa Long Cung, vậy thì hẳn phải có năm người lấy được cơ duyên thần thông.
Tất cả những người ở đây đều cảm thấy người đó nhất định sẽ xuất hiện trước khi thời gian kết thúc, hơn nữa chỉ có thể là Vương Di Ngô.
Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, rốt cuộc thực tế mạnh cỡ nào vẫn phải đấu thử mới biết.
Và dù là Trọng Huyền Thắng hay Khương Vọng đều đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
...
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, người thứ năm vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, người khác còn đỡ, Hứa Tượng Càn thì đã chờ đến mức nóng nảy rồi.
Hắn ta đã nghiên cứu xong tấm bia đá kia, đang bắt đầu nghiên cứu mây ngoài bệ đá, đồng thời bắt đầu có cảm hứng làm thơ.
“Cảnh này chỉ trên trời mới có được, mây này, sương này, không rõ xung quanh!”
Ngâm thơ xong, hắn ta còn ưỡn ngực nghiêng đầu hỏi Lý Long Xuyên: “Câu thơ này của ta thế nào?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất