Chương 262: Không sợ, không về, vô địch
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Long Xuyên hình như dưỡng thần đến mức ngủ thiếp đi rồi nên không nói không động đậy.
Hứa Tượng Càn không hề tức giận, đi tới chỗ Khương Vọng: “Khương huynh đệ, huynh trải nghiệm nhiều, thử đánh giá xem nào?”
Trọng Huyền Thắng chẳng tâm trạng đâu để ý đến hắn ta, chỉ trừng mắt nhìn hắn ta mấy cái hy vọng hắn ta tự kéo giãn khoảng cách, đừng ảnh hưởng đến mình và Khương Vọng chuẩn bị chiến đấu. Nhưng Hứa Tượng Càn thì không hề hay biết, cái trán cực cao tia long lanh tỏa sáng.
Dù sao cũng đang rỗi, Khương Vọng giả vờ trầm ngâm một lát rồi khen: “Nửa câu đầu nghe cũng khá đấy, đơn giản thẳng thắn, khí tức ngắn gọn, chỉ là có hơi quen quen...”
Hứa Tượng Càn ho khan: “Thực ra nửa câu sau...”
Nói được một nửa, mọi người cùng dời tầm mắt nhìn về phía người thứ năm xuất hiện trên bệ đá.
Thiếu niên kia dung mạo ngây ngô, vẻ mặt nhút nhát, thậm chí hơi ngượng ngùng.
Lại là Trương Vịnh của Trương thị Phụng Tiên kia!
Chuyện gì thế này?
Tòa Long Cung thứ năm, người đạt được cơ duyên thần thông không phải Vương Di Ngô mà là Trương Vịnh không có tiếng tăm gì?
Đệ tử Quân Thần danh tiếng trong cả nước không xuất hiện ở đây mà để một đệ tử Trương thị Phụng Tiên đã xuống dốc giành mất vị trí?
“Vương Di Ngô đâu?” Trọng Huyền Thắng quan tâm đến vấn đề này nhất, hỏi thẳng.
“Ta không biết.” Trương Vịnh vô cùng thành thật lắc đầu: “Ta chưa từng gặp hắn.”
Ngay cả Lý Long Xuyên cũng không kìm được tò mò: “Vậy thì kỳ lạ thật. Trong năm tòa Long Cung đều không có hắn, chẳng lẽ hắn không tìm được cửa?”
“Không đến mức như vậy chứ?” Hứa Tượng Càn sờ cái trán bóng loáng của mình nói: “Không phải Lý Long Xuyên ngươi nói tên họ Vương kia rất lợi hại sao? Hắn không đến mức ngu ngốc vậy chứ?”
“Có lẽ hắn đi trên núi, trong rừng.” Khương Vọng phỏng đoán.
Hắn đoán hai hướng đó có nguy hiểm rất lớn.
Tu sĩ tiến vào Thiên Phủ bí cảnh tổng cộng năm mươi người vừa vặn chứa đủ năm tòa Long Cung.
Nhưng việc bản thân có tiến vào Long Cung không cũng là một đợt sàng chọn.
Trong mỗi Long Cung đều chưa đủ người vậy những người khác đi đâu?
Vậy là đi đến vùng núi xa xôi hoặc rừng rậm hai bờ sông, hoặc từ đầu đến cuối đều đi ở hai đầu con sông kia.
Trọng Huyền Thắng vỗ tay: “Kệ hắn! Người đã tới đông đủ rồi, Thông Thiên Tháp cũng mở rồi, chúng ta tự đi lấy cơ duyên thôi!”
Có thể không cần đối mặt trực diện với Vương Di Ngô, hắn ta là người thoải mái nhất.
Thần thông quan trọng, đám người này không ai nói nhiều, lần lượt quay người đi vào trong Thông Thiên Tháp.
Trọng Huyền Thắng đi cuối cùng, kéo Khương Vọng lại, hơi không kìm được đắc ý: “Quả nhiên hắn đã trúng kế!”
Khương Vọng cũng rất tò mò: “Sao vậy?”
“Sau khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, ta đã cố tình thi triễn vài bí pháp quấy nhiễu truy tìm tung tích, bất kỳ ai muốn truy tìm tung tích của ta đều sẽ bị chỉ đi nhầm hướng!” Trọng Huyền Thắng vui vẻ nói: “Chắc chắn Vương Di Ngô đã đi lên núi, bị mai táng trong nguy hiểm của Thiên Phủ bí cảnh rồi!”
Khương Vọng...
Bảo sao khi truy tìm tung tích vẫn thấy chỉ về phía trước chứ không hề thấy cua quẹo gì!
Tên mập này đúng là quá âm hiểm.
Ngay vào lúc Thông Thiên Tháp sắp mở cửa, người của năm tòa Long Cung sắp hăng hái vào gặt hái thành quả thắng lợi thì.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những âm thanh to lớn vang lên.
Mọi người kinh ngạc quay đầu.
Dưới bệ đá, trong mây mù sâu không thấy đáy, từng đỉnh núi liên tiếp bay lên.
Đỉnh núi xuyên ra biển mây giống như những cái cọc trong sông, tạo ra một cây cầu giữa mây hùng tráng.
Còn ở đầu bên kia cây cầu dường như có một bóng dáng cố định đang nhanh chân bước đến!
Mặt dài mũi cao, mắt như chim ưng.
Hắn ta bước từng bước dài giống như đuổi mây theo mặt trời.
Hay cho Vương Di Ngô!
Phương thức xuất hiện này đã miểu sát tất cả mọi người bước ra từ Long Cung.
Hứa Tượng Càn thì đột nhiên vỗ tay: “Ta biết rồi! Chìa khóa thần thông không phải chỉ có năm chìa, có thể là bảy chìa, còn ở trên núi xa và rừng sâu ở hai bên bờ sông nữa. Chúng ta có được năm chìa ở Long Cung dưới đáy nước có thể chỉ là năm chìa đơn giản nhất thôi.”
Có mặt ở đây đương nhiên không ai ngốc cả.
Ai cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, chiếc chìa khóa trong tay Vương Di Ngô có lẽ chất lượng tốt hơn bất kỳ ai ở đây. Hoặc là sẽ có được nhiều lựa chọn hơn, hoặc là thần thông tương ứng cũng sẽ mạnh hơn.
“Không!” Vương Di Ngô sải bước đi đến bệ đá, giẫm một bước đến trước Thông Thiên Tháp.
Người hắn ta như núi cao phong trấn, ngăn trước cửa, cũng chắn đường đi của tất cả mọi người.
“Ta vào trong núi mới biết, chìa khóa trong Thiên Phủ bí cảnh tổng cộng có chín cái. Long Cung dưới đáy nước chỉ cần cạnh tranh đối với người đồng hành trước mặt, chỉ có trong núi và trong rừng mới đồng thời đối mặt với nguy hiểm của bản thân Thiên Phủ bí cảnh. Còn hai chiếc chìa khóa mạnh nhất không phải là sừng Thương Long mà là hạt châu Thương Long ở hai đầu dòng sông.”
“Đương nhiên.” Hắn ta giơ chiếc sừng Thương Long cổ xưa hơn rất nhiều lên: “Chiếc chìa khóa này của ta vẫn mạnh hơn của tất cả các ngươi. Thích không? Tới cướp đi.”
“Vương Di Ngô.” Mày kiếm của Lý Long Xuyên nhíu chặt lại: “Ngươi lấy được thì đó chính là cơ duyên của ngươi. Chúng ta không muốn cướp của ngươi. Giờ, ngươi đừng chặn ở cửa, chúng ta ai cũng có chìa khóa của riêng mình rồi, người nào tự đi thăm dò thần thông của người đó thôi.”
“Ha ha ha.” Vương Di Ngô cười ha hả: “Các ngươi không dám cướp của ta nhưng ta lại muốn cướp của các ngươi. Đưa hết sừng Thương Long ra đây, ta có thể tha chết cho các ngươi.”
“Đương nhiên.” Hắn ta ngưng cười, nhìn chằm chằm Trọng Huyền Thắng nói: “Ngươi thì không. Hôm nay dù thế nào ngươi cũng phải chết.”
“Ngươi thật sự cho rằng sẽ ăn chắc ta à?” Rõ ràng Lý Long Xuyên đã thật sự nổi giận, cả người không động đậy nhưng khí thế lại như dây cung kéo căng: “Vương Di Ngô, có phải ngươi đã tự tin quá mức rồi không?”
Vương Di Ngô nhìn hắn ta một cái: “Không tin ngươi thử đi.”
Lời vừa dứt, hắn ta cũng không thèm để ý đến Lý Long Xuyên mà cực kỳ tự tin nhanh chân bước về phía trước.
Hắn ta một bước đã tới trước mặt Trọng Huyền Thắng, đưa nắm đấm đánh tới.
Một quyền tung ra, gió lớn cuốn đến, biển mây khuấy động.